“Trên góc độ y học, muốn có một kỳ tích, cũng rất khó, mong anh có thể chuẩn bị tốt tâm lý.”
Bác sĩ thở dài một hơi, đi đến trước cửa kính, nhìn Nhan Nhã Quỳnh ở bên trong, quay đầu lại, nhìn Giang Anh Tuấn rất lâu.
“Vũ Nguyên Hải đã từng là học trò của tôi, cậu ta là học trò nhỏ nhất, cũng là một đứa trẻ rất có thiên phú. Có gì muốn biết thì cứ hỏi tôi đi, thuốc này nói ra cũng có một phần của tôi, vợ anh biến thành bộ dạng này, cũng có trách nhiệm của tôi, xin lỗi anh…”
Giang Anh Tuấn nghe đến phát run, nếu như nói người này thật sự biết Vũ Nguyên Hải, vậy thì anh đến không uổng công rồi.
“Đúng thật là tôi có chuyện muốn biết, không bằng vừa đi vừa nói, bây giờ Vũ Nguyên Hải ở đây ông biết chứ?”
Việc cấp bách là mau chóng giúp Nhã Quỳnh giải độc, những chuyện khác anh tạm thời không có thời gian để ý đến.
“Từ hai năm trước Nguyên Hải rời khỏi nơi này, tôi đã hoàn toàn mất tung tích của cậu ta, cho đến khi anh và vợ anh đến đây, tôi nhìn thấy thuốc độc, mới biết Nguyên Hải đã quay trở về.”
Giang Anh Tuấn vừa đi về phía phòng làm việc, trong lòng vừa tìm cách, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại đang tính toán, suy nghĩ xem tiếp theo phải nói như thế nào: “Con người của Vũ Nguyên Hải như thế nào, việc này chắc ông cũng rõ.”
“Thật ra lúc đầu, Vũ Nguyên Hải là một đứa trẻ rất lương thiện, hoạt bát cởi mở, khoảng mười sáu tuổi cậu ta nhận tôi làm thầy, bao nhiêu năm nay, đứa trẻ non nớt ấy giống như chỉ sống trong giấc mơ của tôi, không bao giờ nhìn thấy nữa, bây giờ Nguyên Hải thủ đoạn độc ác, thông minh quyết đón, nếu như chỉ dựa vào thủ đoạn và âm mưu, chắc anh không phải là đối thủ của cậu ta.”
Nói mãi cũng đến nơi, ông lão mở cửa ra, mời Giang Anh Tuấn vào, đợi sau khi hai người đã vào phòng mới quay người đóng cửa lại, ngồi lên ghế sô pha, thuần thục rót cho Giang Anh Tuấn một cốc nước, đặt trước mặt anh.
“Bây giờ anh ta có thể đang ở đâu, nếu ông đã biết loại thuốc đó rồi, tình hình