“Không cần phải thăm dò như vậy, đúng là tôi biết Nguyên Hải, cậu ta biến thành bộ dạng như bây giờ cũng có công lao của tôi.”
Nói rồi như nhớ ra một việc gì đó, anh ta cúi thấp đầu cười, sau đó mới nói tiếp:
“Như thế nào, có phải không đoán ra cậu ta đang nghĩ cái gì, Nguyên Hải do một tay tôi dạy nên, muốn lấy thuốc giải từ tay cậu ta, trừ khi có đồ vật để đổi, nếu không cho dù có chết đi, cậu ta cũng không nói, tôi đi hỏi cũng vậy thôi.”
Ôn Hàng Dương nhún vai, dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt mệt mỏi.
“Lúc đó anh nói, Nhã Quỳnh đã cứu mạng anh, anh lại biết Vũ Nguyên Hải, lẽ nào anh lại thấy chết không cứu!”
Ôn Hàng Dương nói xong, hô hấp của NhanKiến Định nặng nề hơn, mặt trở nên rất khó coi, hít sâu một hơi mới mở miệng.
“Tôi đã giao quyền chủ động cho anh rồi, điều kiện duy nhất anh cũng đã dùng, anh Định, tối hôm qua chúng ta đã nói xong rồi không phải sao.”
Một bộ dạng không quan tâm đến việc gì khác, Ôn Hàng Dương chau mày điều chỉnh tư thế, sô pha quá nhỏ, chân không để lên được, vốn dĩ bị người ta đánh thức đã làm anh ta đủ khó chịu rồi, bây giờ lại có người cứ khiêu chiến với thần kinh của anh ta, có thể nhịn được một thời gian dài như vậy, cũng chỉ là do Nhan Nhã Quỳnh đã cứu anh ta một mạng mà thôi, nếu không sao anh ta lại phải gò bó ở thành phố Hải Phòng chật hẹp này.
“Tôi biết tôi nói thế này đúng là hơi quá, thế nhưng anh Dương…”
“Vũ Nguyên Hải đối với anh rất quan trọng, anh ta trốn khỏi tay anh, anh không muốn làm hại anh ta, chỉ muốn đưa anh ta trở về, nhốt anh ta lại, để anh ta luôn ở trong tầm mắt anh sao? Ôn Hàng Dương anh…”
Ngắt lời NhanKiến Định, Giang Anh Tuấn giương mắt lên chế nhạo người đàn ông trước mặt, những lời đằng sau anh chưa nói hết, thế nhưng những người ở đây