“Anh Nam, đúng là tác dụng phụ của thuốc, chỉ có thể đợi trí nhớ từ từ hồi phục, nửa tháng này anh đừng dùng não quá sức, vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi hẳn, tốt nhất là nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến khi tốt hơn một chút thì ra vườn hoa ở sau bệnh viện để đi bộ, đề nghị anh ít nhất nửa tháng sau mới xuất viện.”
Loại thuốc của Lê Quốc Nam cũng được coi như một loại thuốc độc, không thể tìm trong nước, cũng không biết đám người đắc tội với ai, một người còn lại không cách nào để phân tích thành phần của thuốc, đúng là người một nhà, bác sĩ lắc đầu, tự nhủ trong bụng mới quay người rời đi.
“Chú Nam, cảm giác đỡ hơn chưa?”
Đợi bác sĩ rời khỏi, NhanHướng Minh bước lên đầu tiên, ghé vào bên cạnh giường, nhìn người đàn ông đang dựa trên giường, ánh mắt mù mịt, sắc mặt lạnh lùng kia, cơ thể cậu bé hơi run lên.
Bình thường Lê Quốc Nam thích vui đùa, bây giờ lại đứng đắn như thế này, cậu bé có hơi không quen.
“Có thể nói những chuyện về chú không? Bây giờ chú không nhớ gì nữa rồi.”
Không nhớ mình là ai, không biết đây là đâu, cũng không hiểu vì sao mình lại ở đây, thế nhưng anh ta vẫn nhớ mang máng mình bị tiêm thuốc gì, có cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng trong đầu là một khoảng trắng, thế nhưng chỉ cần quét mắt nhìn dụng cụ chữa bệnh, anh ta phải biết đến chín mươi phần trăm.
Lẽ nào, trước đây anh ta là một bác sĩ, vậy tại sao lại bị tiêm loại thuốc ấy, rốt cuộc là ai đã hại anh ta? Trong đầu đầy nghi hoặc, Lê Quốc Nam nghĩ đến đau cả não, mà vì có người nào đó đợi đến bây giờ, mới có cơ hội để hỏi.
Anh ta mịt mờ nhìn Giang Anh Tuấn hai cái, người đàn ông đó cứ nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo, nghiến chặt răng, lại nhìn đứa trẻ trước mặt.
“Chú Nam, chú tên là Lê Quốc Nam, đây là Hải Phòng, chú là con cả của nhà họ Lê ở Hải Phòng, chú là một bác sĩ, lớn lên cùng bố mẹ và bác của cháu, cháu là NhanHướng Minh, năm năm trước chúng ta còn ở Mỹ, chú nhìn cháu lớn lên, những