Bất thình lình bị hôn như vậy, Giang Anh Tuấn có chút vặn vẹo: “Em cho rằng hôn một chút là không có chuyện gì nữa sao?”
Một khi anh đã tức giận thì dù làm gì cũng không dỗ được, đến cả hôn hôn cũng không chịu nguôi ngoai!
Bờ môi Nhan Nhã Quỳnh cong lên cười vui vẻ, Giang Anh Tuấn ấu trĩ đáng yêu thế này đã lâu lắm rồi cô mới được nhìn thấy, lúc nhỏ may mắn được chứng kiến một lần, nhưng từ sau khi anh trưởng thành, thời gian dài như vậy cô cũng không còn được thấy nữa.
Cười vui vẻ xong, Nhan Nhã Quỳnh mới mím môi xoa xoa hai gò má cứng đờ của mình: “Kỳ thật em đối với chuyện báo thù này cũng không quá nóng lòng, Vũ Nguyên Hải nói là nhà họ Giang đã hại chết tất cả người thân của hắn, nhưng em tin anh không làm như vậy, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, chờ sau khi tất cả mọi chuyện điều tra rõ ràng, chúng ta sẽ đem toàn bộ chứng cứ bày ra trước mặt Vũ Nguyên Hải, em nghĩ đây đã là trừng phạt lớn nhất đối với hắn rồi.”
Giang Anh Tuấn vẫn nhìn ra bên ngoài không hề nhúc nhích, duy trì bộ dáng có chết không sờn, nhưng kỳ thật đáy lòng đã sớm mềm nhũn ra rồi. Nhất là nụ hôn mới vừa rồi kia đã khiến anh vui vẻ đến không tìm thấy đông tây nam bắc.
Ở trước mặt người mình yêu, cái loại tính tình nhỏ nhen, dễ hờn giận đều như hổ giấy, không đáng nhắc tới, gió thổi liền bay.
Nhưng Giang Anh Tuấn vẫn không chịu bỏ qua, đối với chuyện có liên quan đến Quỳnh Quỳnh, anh đều quyết ăn thua đủ.
Trước đây, cô cứ tưởng người đàn ông này sẽ mãi mãi duy trì dáng vẻ lạnh như băng thế này, nhưng kỳ thực tại đáy lòng anh, cô luôn là một sự tồn tại đặc thù, về điểm này thì lúc hai người bị nhốt trong hầm ngầm, cô đã nghĩ thật lâu mới hiểu ra.
Nhan Nhã Quỳnh từ từ gỡ bàn tay đang siết chặt tay cầm xe lăn của anh ra, chờ đến khi hai bàn tay anh đều được cô ôm trọn vào lòng, mới ngẩng đầu cười, giọng nói yếu ớt mang theo nhẹ nhõm: “Em không muốn lại phải xa anh, Anh Tuấn, em không muốn rời xa anh nữa đâu, em cũng không muốn xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn gì lúc này, chuyện đã qua cứ cho nó qua đi có được không?”
Ánh mắt Giang