“Người phá hỏng bài tập của Hướng Minh cũng không phải là em. Em có cần phải cố tình chờ đợi để cười anh không.”
Có lẽ là do đã ngủ một thời gian dài, nghỉ ngơi đầy đủ nên khi tỉnh dậy sắc mặt của Nhan Nhã Quỳnh đã hồng hào hơn nhiều, ngồi trên giường vẫy vẫy tay với NhanHướng Minh.
“Bố xấu lắm, mẹ ơi, con viết suốt một buổi chiều!”
Cầm lấy thành quả của cả buổi chiều vất vả, Hướng Minh chạy đến chỗ Nhan Nhã Quỳnh, nước mắt uất ức vì bố nhanh chóng rơi xuống, hốc mắt đỏ hoe, đưa cuốn vở nhỏ cho cô.
“Bố thật là hư, mẹ phạt bố giúp Hướng Minh lau sạch rồi viết lại.”
Cô muốn trêu chọc hai người. Hai ngày qua có lẽ cô đã doạ hai người đàn ông trong nhà sợ hãi. Cô nên dỗ dành cho thật tốt, tính tình của cậu trai nhỏ này cũng không dễ mà dỗ dành.
“Con nghe lời mẹ!”
Thật ra loại bài tập này cậu nhóc có muốn nộp hay không còn tuỳ thuộc vào cảm xúc của cậu, nhưng hiếm khi cậu thấy bố mình rơi vào thế quẫn bách như vậy, nếu không nắm chặt cơ hội này không biết lần sau là khi nào mới có lại được.
Hoàn toàn bán đứng anh ở ngay trước mặt anh, nhưng Giang Anh Tuấn không nói được một lời phản đối nào, sải bước đi đến, chỉ lên trán hai mẹ con một cái, khẽ cười: “Chờ sắp xếp xong mọi thứ thì sẽ giúp Hướng Minh của chúng ta làm bài tập nhé!”
“Sắp xếp xong? Em có thể được xuất viện à?”
Đây là một điều bất ngờ! Hai mắt của Nhan Nhã Quỳnh sáng lên ngay lập tức, hai tay ôm mặt, nén giọng kêu lên đầy phấn khích, hoàn toàn quên mất bài tập của đứa trẻ.
Vén chăn lên muốn chui ra ngoài, trong lòng chỉ muốn đi ra khỏi nơi này.
“Chờ đã, thay quần áo trước đi đã!”
Anh dở khóc dở cười ngăn Nhan Nhã Quỳnh lại, anh không thích ở bệnh viện chờ trước, thay quần áo đi đã!”
Anh sững sờ ngăn lại Nhan Nhã Quỳnh, đâu chính là không thích ở bệnh viện nên cũng