“Người là ông ngoại của cháu, nhưng thật ra thời gian chung đụng của ông và cháu còn chưa tới một ngày. Cháu còn có vài vấn đề muốn hỏi ông một chút, tiện thể cũng là để ông cháu mình hiểu nhau hơn. Tuy rằng cháu chưa thể tiếp nhận ông được, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cháu muốn trốn tránh, không thừa nhận ông.”
Năm năm kia, khi nhà họ Nhanrớt đài, cô đã học được rất nhiều điều, trong đó điểu đầu tiên mà cô học được chính là thỏa hiệp.
“Con có chuyện gì muốn hỏi, nếu ông có thể trả lời được ông sẽ trả lời hết cho con nghe. Thế nhưng Nhã Quỳnh này, có một số việc cho dù bây giờ ông có nói ra con cũng chưa thể hiểu được. Chờ sau này đến lúc thích hợp ông sẽ nói cho con nghe, được không?”
Ông nhẹ giọng dỗ dành cô cháu gái nhỏ, thấy thế nào cũng rất đáng yêu. Đã bao giờ công tước Otto lại có thể cẩn thận từng li từng tí một như thế chứ, ở trước mặt NhanKiến Định ông luôn là người nói một không hai.
“Ông biết mẹ cháu mất thế nào sao?”
Đối mặt với một ông cụ thật tâm yêu thương mình như vậy, Nhan Nhã Quỳnh không nói ra được loại lời ác độc kia, cô đắn đo, cân nhắc mài mới thăm dò hỏi một câu như vậy.
Nghe cô hỏi thế, công tước Otto thoáng ngẩn ra một lúc mới phục hồi tinh thần, khóe miệng ông ta mang theo ý cười bảo: “Sau khi tìm được anh trai con ông mới bắt đầu điều tra, cũng vì vậy nên mới biết Yelis bé nhỏ mất thế nào. Trước đó ông vẫn luôn tìm mẹ con, nhưng rất đáng tiếc, bởi vì một ít nguyên nhân, ừ, hẳn là một ít trở ngại mới đúng. Chút trở ngại ấy khiến ông không tìm được mẹ con. Mãi cho đến khi anh trai con tìm tới ông, ông mới biết Yelis bé nhỏ của ông đã không còn nữa.”
“Là ai hại chết bà ấy?”
Từ biết khi biết bản thân mình còn có một người ông ngoại có bối cảnh rất lớn, cô đã bắt đầu hoài nghi rốt cục tại sao cha mẹ mình lại gặp chuyện không may. Cuối cùng, bây giờ đã có thể hỏi ra được, hai môi Nhan Nhã Quỳnh không ngừng