Rõ ràng lúc trước lúc cô chuẩn bị không có khẩn trương như vậy, rõ ràng lúc hôn lễ bị bắt hủy bỏ cô cũng không thấp thỏm như vậy. Bây giờ người còn chưa đến thì đã có chút đứng ngồi không yên rồi.
Cô lại kiểm tra toàn thân của mình một lần nữa, chắn là không có vấn đề gì.
Chờ đợi mòn mỏi, cửa phòng mới được đẩy ra từ bên ngoài, tư thế của Giang Anh Tuấn có chút cứng ngắc mà đi vào từ bên ngoài.
Thạch cao trên đùi đã được tháo bỏ, nhìn qua tư thế chân đi đường vẫn còn chút vấn đề, nhưng hẳn là không ảnh hưởng quá nhiều.
Nhan Nhã Quỳnh nuốt một ngụm nước miếng, cô quay đầu sang, nhìn thẳng về phía anh, nước mắt trong mắt đột nhiên rơi xuống.
Giang Anh Tuấn nhìn thấy, anh đi hai ba bước tới, chân bị thương vẫn còn chưa hồi phục lết lết trên mặt đất, nhìn có chút ủy khuất.
“Anh Tuấn…”
Nhan Nhã Quỳnh nghẹn ngào vươn hai tay đứng lên, cô không hề do dự nhào vào trong vòng ôm của anh.
Rõ ràng là một cô gái ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng hai mắt lại đẫm lệ, nhìn qua khiến cho người ta vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
“Không phải anh đã đến rồi sao, khóc cái gì chứ? Hôm nay chính là ngày chúng ta kết hôn, khóc nhiều không tốt đâu, chúng ta vui vẻ được không?”
Anh cẩn thận lấy khăn tay ra lau nước mắt rơi trên mặt cô, dịu dàng mà an ủi.
“Em đây cũng là không nhịn được thôi mà, anh làm gì vậy chứ, đột nhiên như thế này, không thể đề cập trước với em một chút sao? Chẳng lẽ làm cho em cảm động phát khóc thì tốt lắm sao. Lần sau nhớ phải nói trước cho em có biết không?”
Vừa lau nước mắt trên mặt mình, vừa không quên lên án anh.