Giang Húc Đông ghen ghét nhìn mọi thứ bên trong, nghiến răng nghiến lợi vệ sĩ cách đó không xa đang chậm rãi tiến vào.
Nguy hiểm âm thầm ập đến nhưng những người trong biệt thự đều không hề nhận ra. Khoảng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, sau khi sáng sớm, Nhan Nhã Quỳnh đuổi mọi người trở về phòng, đặc biệt là hai ông cháu một già một trẻ.
Không nghỉ ngơi đầy đủ sẽ gây hại cho sức khỏe, đặc biệt là Công tước Otto, trước kia khi còn trẻ không chú ý đến mình, bây giờ già rồi đầy bệnh, cho dù có chăm sóc tốt đi chăng nữa, cũng không biết lúc nào sẽ xảy ra tình trạng ngoài ý muốn.
“Quỳnh à, ngày mai ông đi rồi, lẽ nào không thể nhường ông một chút sao, ông vẫn còn một số chuyện cần nói mà.”
Công tước Otto đáng thương chắn trước cửa, ở trước mặt người thân ông hoàn toàn không hề quan tâm đến mặt mũi, có thể đạt được mục đích là quan trọng nhất.
“Ông ngoại, ông vừa nói mình hơi đau đầu, bây giờ còn muốn khoe sức sao?”
Nhan Nhã Quỳnh nghiến răng ken két, hung dữ nhìn ông, không nói hai lời đưa người về phòng ngủ.
Nhìn thấy ông nằm lên giường đắp chăn đàng hoàng mới ra ngoài đóng cửa lại.
“Ông ngoại ngủ rồi sao?”
Vừa mới vào phòng, Nhan Nhã Quỳnh thấy Giang Anh Tuấn vừa nói vừa lau tóc đi từ phòng tắm ra.
Cô gật đầu, lười biếng tiến lên trước ôm lấy eo anh, thở dài nói: “Tuấn, có phải anh lại gầy đi không?”
Cảm giác truyền đến tay, đồng thời có chút đau lòng, rõ ràng lúc trước còn có thể cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn, bây giờ đã gầy đi rất nhiều rồi.
“Sao vậy? Anh mới có hai ngày không luyện tập mà em đã bắt đầu muốn ném chồng em đi rồi sao? Quỳnh, em bạc tình bội nghĩa như vậy là không được đâu.”
Một tay ôm lấy eo cô ném lên giường, Giang Anh Tuấn ném khăn tắm trên tay đi, cả người đè lên, ý cười trên khóe miệng vẫn chưa tắt, tay đã không thành thật