Anh bước hai ba bước qua đó, kéo lấy cánh tay của ông cụ, anh cắn răng rồi hỏi: “Ông nội, ông thật sự không ở lại đây với cháu sao? Hướng Minh, thằng bé rất thích ông.”
“Lần trước ông đã bảo NhanKiến Định nói với cháu rồi mà. Anh Tuấn, ông nội lớn tuổi rồi, ông cũng không giấu cháu nữa, ông không còn bao nhiêu ngày nữa, cứ để cho ông sống một cuộc sống mà ông muốn trong khoảng thời gian còn lại đi. Có quản gia ở đây, không có việc gì đâu.”
“Cả đời này ông đã nợ bố cháu và cháu rất nhiều rồi. Bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy cháu sống hạnh phúc thì ông vui mừng rồi. Trở về đi, bầu bạn với vợ và đưa nhỏ nhiều một chút, một ông lão già như ông, chờ cho tới khi ông không chịu được nữa thì trở về thăm ông một cái là được rồi. Tất cả việc hậu sự ông đều đã bảo quản gia sắp xếp xong hết rồi, đợi ngày đó tới, cháu trở về nghe theo sắp xếp của ông ấy là được.”
Có lẽ ông cụ cũng không muốn nói quá nhiều những lời này trước mặt bề dưới, sau khi ông cụ Giang nói xong, ông để Giang Anh Tuấn đứng đó rồi xoay người bước lên máy bay, thậm chí còn đứng ở cửa vẫy tay về phía anh rồi mới xoay người đi vào bên trong.
Lần từ biệt này không chừng lần sau thật sự chính là sinh ly tử biệt, Giang Anh Tuấn rưng rưng xoay người, thận trọng an ủi mình một chút.
Anh nhìn theo máy bay đến khi cất cánh bay lên trời thì anh mới lưu luyến không nỡ xoay người trở về.
Sau khi trở lại lâu đài thì đã là giữa trưa rồi, NhanKiến Định cùng với công tước Otto đã trở về căn biệt thự của mình, bây giờ ở đây chỉ còn lại một nhà bọn họ mà thôi.
Cậu nhóc đã rời giường từ sớm, lúc này cậu bé đang ngồi ăn cơm ở bàn bên cạnh.
Giang Anh Tuấn nhìn cậu bé một cái, anh bước qua, ngồi xuống bên cạnh: “Cảm thấy thế nào, buổi sáng đã đi gặp mẹ rồi hả?”
“Bố ơi, đều là lỗi của bố, mẹ đã