Editior: Kinh Hồng Nhất Kiến
Beta: Cách Cách
_______________________
Nhan Tư Trác vừa đi đến cửa phòng bệnh, chợt nghe được tiếng cười của phụ nữ phát ra từ bên trong.
“Hahaha, tiểu Vương tổng, ngài đừng chọc cười tôi thế chứ. Ngài đi du lịch bên Pháp xong phơi nắng kiểu gì mà đen vậy, y chang người Châu Phi luôn.”
“Đừng có nói bậy, coi chừng tôi kiện cô tội phỉ báng giờ.”
Bí thư Tiểu Triệu của Vương Tấn đã đến, đang ngồi ở vị trí của hộ công cười đến run hết cả người, một chàng trai trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đứng bên cạnh, khuôn mặt có bảy, tám phần giống Vương Tấn, chỉ thiếu chút khí chất trầm ổn do năm tháng mài dũa. Cậu ta ngẩng đầu nhìn bác sĩ đang bước vào, nhe răng cười, “Là bác sĩ đúng không?”
Tầm mắt của cậu chuyển sang Nhan Tư Trác, giật mình rõ ràng.
Quan Triều mặc áo blouse trắng, bộ dáng nhã nhặn, bỏ đi vẻ mặt nhiều chuyện tò mò như kẻ trộm, vững vững vàng vàng đứng đó, thật là ví dụ sinh động cho bốn chữ “Mặt người dạ thú”.
Quan Triều gật đầu với Vương Tấn một cái, “Vương tổng, vị này là?”
Giới quyền quý ở Bắc Kinh cũng chẳng lớn bao nhiêu, chẳng việc gì phải giả vờ không quen, gọi một câu “Vương tổng”, thân thiết và dễ nghe hơn “Vương tiên sinh” rất nhiều.
Vương Tấn xoa xoa mắt, “Em trai của tôi, Vương Tự.”
Vương Tấn nằm trên giường bệnh, mặc đồ của bệnh nhân rộng thùng thình, bờ môi hơi tái nhợt, ngay cả như vậy, cả người vẫn tản ra khí thế làm người khác không thể bỏ qua. Anh nhìn chằm chằm vào Quan Triều, tựa như không phát hiện Nhan Tư Trác, mỉm cười thật lịch sự, “Phiền cậu quá, xin hỏi kết quả kiểm tra thế nào?”
Vương Tự là một Beta, nhỏ hơn Vương Tấn mười tuổi, gần như là được Vương Tấn xem như con mà nuôi lớn, hiện tại là tổng giám đốc của công ty giải trí Khánh Đạt, mấy năm trước mới cưới Đại tiểu thư của Ngô gia, hôn lễ được làm cực kỳ long trọng, chỉ sính lễ thôi mà Vương Tấn đã cho một bộ biệt thự trị giá hàng triệu.
Nhan Tư Trác vươn hai tay đỡ đầu dựa vào tường, lạnh lùng nhìn Vương Tấn.
Đại não của hắn không ngừng hiện lên cảnh hai bóng người giao nhau vô cùng thân mật giữa hành lang ánh sáng mập mờ, môi của họ gần như vậy, chỉ thiếu một chút thôi là chạm vào nhau, Vương Tấn thậm chí còn ngả ngớn sửa cà vạt thay cho tên Alpha kia, trong bụng mang con của hắn, lại cùng người khác dây dưa không rõ thật vô liêm sỉ….
Quan Triều ho nhẹ một tiếng, âm thầm rũ mắt, “Vương tổng, chúng ta từ từ nói chuyện?”
Tiểu Triệu nhịn không được hỏi, “Bác sĩ, có vấn đề gì sao? Vương tổng của bọn tôi bình thường rất khoẻ mạnh mà….”
Vương Tự cũng nhíu mày, “Đúng vậy, anh tôi năm nào cũng làm kiểm tra sức khoẻ, mới mấy tháng trước đã kiểm tra rồi, tất cả chỉ số đều bình thường.”
“Mọi người đừng vội, không phải bệnh gì nghiêm trọng cả,” Quan Triều vội nói, “Chỉ là liên quan đến vài việc riêng tư, tôi cần nói riêng với Vương tổng.”
Vương Tấn đang nghịch góc chăn, động tác của anh bỗng khựng lại, đầu ngón tay khẽ run lên, lạnh nhạt nói, “Không sao đâu, hai người ra ngoài trước đi.”
Nhan Tư Trác không nhúc nhích chút nào, Vương Tự đi ngang qua hắn, liếc mắt nghi hoặc một cái, lại ngoảnh lại nhìn Vương Tấn.
Vương Tấn lười nói chuyện, dùng ánh mắt ra hiệu cậu rời đi, Vương Tự càng nghi ngờ hơn, chuyện gì mà em trai ruột của đương sự thì không thể nghe, mà một thằng nhóc không biết chui từ đâu ra thì lại nghe được?
Cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng rầm, trong phòng bệnh chỉ còn ba người họ, bỗng nhiên tràn đầy xấu hổ một cách kỳ quặc.
Lời nói của Quan Triều đều nghẹn trong họng, bầu không khí giữa Nhan Tư Trác và Vương Tấn lúc này, hiển nhiên không phải giữa hai người yêu nhau, một người trong đó còn là người có vợ. Hắn không chỉ là bác sĩ, còn là anh em của Nhan Tư Trác, chuyện mang thai này từ miệng hắn nói ra, miễn bàn thích hợp hay không, chỉ xấu hổ cũng đủ làm hắn chết chìm.
Quan Triều liên tiếp nháy mắt với Nhan Tư Trác, nháy muốn rụng mi, Nhan Tư Trác lại cố tình dán kín miệng, không chịu phun ra nửa chữ. Quan Triều gấp đến độ trán đổ mồ hôi, chỉ nghe giọng nói cực kỳ bình tĩnh của Vương Tấn hỏi, “Tôi mang thai?”
Không khí trong phòng như bị đông lại, không ai phủ nhận, Vương Tấn biết bản thân đã đoán chính xác.
Ánh mắt Vương Tấn nhìn vào mặt Nhan Tư Trác, nhếch miệng cười đầy trào phúng, “Có cần chúc mừng cậu không, đã đạt được mục đích như ý mình?”
Bản chibi trong lòng Quan Triều gào thét ré lên, hưng phấn đến mức muốn khua chiêng gõ trống, chờ dài cổ mới thấy drama ngon, sao lại để hắn bắt gặp được chứ, đúng là duyên phận cả thôi! Hắn chà tay vào quần thật mạnh. cố gắng đè nén tâm hồn nhiều chuyện của mình xuống, như đang ngồi xe leo núi, tim đập bùm bùm bùm.
Nhan Tư Trác hung hăng trừng mắt nhìn anh, hít sâu một hơi, cử chỉ chậm chạp ngồi vào bên cạnh giường Vương Tấn. Hắn vì che giấu khẩn trương, sắc mặt vô cùng cứng đờ, như phạm nhân đang chờ phán xử, “.....Anh muốn thế nào?”
Đối với chuyện sinh sản đời sau, Alpha luôn có một loại cố chấp cực kỳ bướng bỉnh, Nhan Tư Trác thầm nghĩ, nếu anh ấy dám nói bỏ, mình sẽ lập tức làm anh ấy đến mức khóc cũng khóc không nổi.
Vương Tấn nhìn Nhan Tư Trác, từ trạng thái căng chặt cả người, đến biểu cảm cực nhỏ đều nhìn rõ ràng, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã quên mất, Nhan Tư Trác chỉ là một cậu nhóc tuổi đôi mươi, kém mình không chỉ bối phận, còn kém cả mười hai tuổi. Hắn không trưởng thành, không săn sóc, không có chừng mực, kém xa hình tượng tình nhân lý tưởng của Vương Tấn.
Ánh mắt mãnh liệt của Nhan Tư Trác làm Vương Tấn như bị kim chích, như