Yến Trầm! Sao lại là Yến Trầm?!
Trong bóng đêm, khuôn mặt thiếu niên trở nên trắng bệch, cánh môi tựa như trong suốt, đôi mắt đen láy tràn đầy kinh hoàng cùng tuyệt vọng.
Giọng hắn tắc nghẽn trong cổ họng, nhưng tình huống trước mặt thì nên nói gì được?
Áo trong đơn bạc bị cởi đến hông, trên đôi vai thon gầy có dấu hôn đầy ái muội, nhũ hoa trước ngực bị chà đạp còn dính ánh nước, phía dưới trống rỗng mà quyến rũ.
Yến Trầm ôm lấy eo hắn, hôn đến không hề xiềng xích. Trái ngược hắn lại dâng cơ thể mình giống như tế phẩm chờ đợi đối phương đến sủng ái.
Quá phóng đãng!
Chuyện này vốn không thể giải thích được. Cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng Sở Mộ Vân chủ động. Vì cảnh tượng này không hề có chút cưỡng ép nào, hoàn toàn là lưỡng tình tương duyệt.
Càng đáng sợ là chuyện này chắc chắn không phải lần đầu tiên xảy ra.
Trong mắt Sở Mộ Vân đầy tuyệt vọng. Hắn không ngốc, đương nhiên hiểu chuyện này là như thế nào.
Từ trước đến nay không hề có Mạc Cửu Thiều, vẫn luôn là Yến Trầm.
Là hắn ngu ngốc bị nhảy vào bẫy, cho rằng Yến Trầm là Mạc Cửu Thiều, sau đó...
Càng khiến hắn phát điên khi cho rằng tình cảm của mình được đáp lại, nhưng thật ra không có gì cả.
Mạc Cửu Thiều không làm gì vượt quá giới hạn với hắn. Y vẫn coi hắn là nhi tử, hắn lại...có khát vọng như vậy với phụ thân của mình.
Tuyệt vọng khiến hắn như phát điên.
Linh :"Ta cảm thấy ngươi nên run rẩy một chút, trông thật hơn nhiều."
Sở Mộ Vân :"Trẻ em đừng có nhìn loạn, ta còn chưa mặc quần áo đâu."
Linh :"...."
Yến Trầm cũng nhìn thấy Mạc Cửu Thiều. Dù bị 'bắt gian trên giường ' nhưng y không hoảng loạn chút nào. Ngược lại còn mỉm cười, đứng dậy mặc quần áo cho Sở Mộ Vân, sau đó ôm hắn vào ngực. Y quay đầu nhìn về phía Ngạo mạn :"Sư huynh, ta thích Vân nhi, hắn cũng thích ta. Thành toàn cho chúng ta đi."
Nghe vậy Sở Mộ Vân liền hoảng sợ. Hắn giãy giụa muốn thoát ra, Yến Trầm lại càng ôm chặt. Y không nói gì, nhưng ý uy hiếp lại đầy rõ ràng.
--muốn Mạc Cửu Thiều biết ngươi thích y?
-- cho y biết ngươi khát vọng được y hôn môi, được y vuốt ve, được y...
Sở Mộ Vân không dám cử động. Hắn dựa vào lồng ngực Yến Trầm, gắt gao cắn môi dưới, hốc mắt đỏ lên. Nhưng lại không dám nhìn Mạc Cửu Thiều.
Mạc Cửu Thiều từ lúc vào vẫn bình tĩnh đứng ngoài cửa. Ngũ quan y tinh xảo nhưng khuôn mặt lúc này lại không có biểu tình gì. Y cúi đầu nhìn Sở Mộ Vân, trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói :"Vân nhi, nhìn ta."
Sở Mộ Vân không có dũng khí đối diện với y.
Mạc Cửu Thiều khẽ thở dài :"Là phụ thân không đúng, không để ý đến cảm nhận của con. Nhưng con còn quá nhỏ, những việc này đừng gấp được không? Con chỉ nhất thời xúc động, về sau... "
Nghe người mình thích nói vậy, sắc mặt Sở Mộ Vân càng thêm tái nhợt, lông mi run rẩy, giọng nói trở nên đầy tuyệt vọng :"Phụ thân, nếu ta thực sự thích Yến Trầm sư thúc, người sẽ thành toàn cho chúng ta sao?"
Môi Mạc Cửu Thiều khẽ nhấp, ánh mắt lóe lên, y thong thả hỏi :"Con muốn rời khỏi đây sao?"
Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt tràn đầy mù mịt, hắn nhìn Mạc Cửu Thiều nói:"Cho nên... Phụ thân sẽ không để ta rời đi phải không? "
Mạc Cửu Thiều nhìn hắn, đôi mắt xám nhạt hiện lên sự thống khổ. Nhưng bờ môi duyên dáng lại nói ra lời tàn nhẫn với thiếu niên :"Ta sẽ không giam cầm con, chỉ cần con muốn, lúc nào cũng có thể... "
"Đủ rồi! "Sở Mộ Vân bỗng nhiên hét lên ngắt lời y.
Yến Trầm đứng nhìn bên cạnh vô cùng thỏa mãn. Thấy dáng vẻ tan vỡ của thiếu niên trong ngực, dục niệm phá hoại của y được lấp đầy. Khiến y muốn đè hắn xuống giường mà yêu thương.
Chỉ tiếc... Giờ vẫn chưa phải là lúc.
Bờ môi bạc tình của y khẽ nhếch. Trong mắt tràn đầy thâm tình, y nhìn Sở Mộ Vân, nhẹ giọng nói :"Đừng tranh cãi với phụ thân con, y nói rất đúng. Con còn nhỏ, giờ mang con đi, ta sợ sẽ làm con bị thương. Chờ con trưởng thành, ta sẽ đưa con đi, được không? "
Sở Mộ Vân nhìn y, trong mắt tràn đầy phẫn nộ. Nhưng hắn lại không thể nói ra bởi vì tất cả đều là do hắn tự tìm. Là hắn 'cam tâm tình nguyện', Sở Mộ Vân cũng không thể nói cho Mạc Cửu Thiều tâm tư của mình. Vì Mạc Cửu Thiều chưa bao giờ có ý niệm này với hắn, nói ra chỉ rước lấy nhục nhã.
Nhưng, Yến Trầm...
Đều tại người nam nhân này, chính y hủy diệt tất cả của hắn!
Yến Trầm nhìn thấy hận ý trong mắt Sở Mộ Vân , khóe miệng cười càng sâu. Y biết Sở Mộ Vân không dám phản kháng, nên tiến lên hôn xuống môi hắn:" Ngoan, ta sẽ đến đón con. "
Trước vẻ thâm tình của y, Sở Mộ Vân tức giận đến run rẩy. Nhưng bộ dạng như vậy cũng có thể hiểu là vì cùng ái nhân chia lìa mà thương tâm muốn chết...
Sở Mộ Vân :"Ta cảm thấy ta không nên viết truyện thì hơn".
Linh :"Ta cũng cảm thấy vậy. Nếu ngươi tham gia vào giới giải trí chắc chắn cúp vàng cầm đầy tay".
Sở Mộ Vân :"Linh, miệng ngươi thật ngọt."
Linh :"..."
Đố kỵ rời đi, nhưng màn diễn vẫn chưa hạ màn. Sở Mộ Vân vẫn còn phải diễn tiểu bạch hoa bị tan nát cõi lòng.
Tẩm điện hoa lệ giờ trở nên trống vắng như nghĩa trang.
Sở Mộ Vân và Mạc Cửu Thiều đứng đối diện nhau,