[NHẬT KÍ 365 NGÀY CỦA TÔI - PHẦN 2]
----------------------------------------------
CHƯƠNG 5. Nếu cậu muốn, thì gọi tớ bằng anh cũng được!
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Lục Dịch được ra mắt dưới danh nghĩa là ca sĩ. Từ ngày gặp lại mọi người đến giờ, dù rất muốn hẹn Kim Hạ ra gặp mặt, nhưng suốt một tháng qua, cậu lại chẳng có thời gian để hẹn cô. Nếu không phải có lịch diễn thì cũng là lịch tập luyện, không thì cũng là lịch quay quảng cáo, khiến Lục Dịch bận tối mắt tối mũi.
[Bệnh viện]
Những ngày tháng qua, nhiều lần Lục Dịch gọi điện nhưng Kim Hạ lại không nghe, dùng lý do là đang bận hoặc ba mẹ đã ngủ rồi. Không phải Kim Hạ giận hay cố ý hành hạ lại Lục Dịch, chỉ là từ ngày Lục Dịch nổi tiếng, khiến Kim Hạ có chút suy nghĩ. Nhìn thấy cậu trên các phương tiện truyền thông, nhìn cách nói chuyện, cách ứng xử của Lục Dịch khiến Kim Hạ cảm thấy như khoảng thời gian 6 năm đó đã lấy đi rất nhiều thứ của cô và cả của cậu. Khoảng thời gian cậu cần người bên cạnh nhất, thì người bên cạnh cậu không phải là cô. Cũng không biết cuộc sống 6 năm qua của cậu đã thay đổi như thế nào nữa. Bây giờ, bên cạnh cậu có biết bao nhiêu ngôi sao xinh đẹp, liệu rằng 6 năm qua, là cô gái đã ở bên cậu?
Kim Hạ nhìn đoạn tin nhắn hai người thường nhắn với nhau, nếu không phải chúc ngủ ngon, hay cậu đang làm gì,… thì cũng chẳng còn gì để nói. Kim Hạ có một chút cảm thấy hơi xa lạ, hơi khó chịu. Mỗi lần Lục Dịch gọi, cô nàng lại bị những suy nghĩ như : bây giờ bắt máy thì biết nói gì đây, lỡ có ai biết quan hệ mình với cậu ấy thì có gây rắc rối cho cậu ấy không,…. Mặc dù lòng luôn hướng về người, đã từng nghĩ chỉ cần cậu quay về, dù thế nào cũng không buông cậu ra, nhưng bây giờ Lục Dịch thật sự quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến Kim Hạ lại cảm thấy bản thân đã không còn là người thích hợp với cậu ấy nữa rồi.
Kim Hạ mang theo những suy nghĩ này sống suốt một tháng qua. Khiến cô cũng có chút stress, tâm trạng luôn trong trạng thái mệt mõi. Nhìn qua cửa sổ bệnh viện, Kim Hạ nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh bệnh viện, nhìn cứ như là fan hâm mộ. Trái tim đột nhiên có chút bất an, vội lấy điện thoại ra xem.
Lục Dịch gặp chấn thương trong giờ diễn tập cho sân khấu TvMusic”
“Trưởng nhóm LPL ngã từ trên sân khấu xuống đất”
“…..”
Kim Hạ thấy vậy, vội vàng chạy thẳng đến khoa cấp cứu, nhưng cậu không ở đó, suy nghĩ một lát Kim Hạ vội chạy đến khoa xương khớp. Đúng như cô nghĩ, vừa đến nơi đã thấy rất nhiều người mặt đồ đen, đội mũ, khẩu trang, ăn mặc nhìn là biết không phải người thường. Nơi này, vì có người nổi tiếng đến, nên đang bị hạn chế người đi lại. Kim Hạ vì là bác sĩ ở đây nên cũng tự do ra vào.
- Cậu Lục, vết thương có hơi nghiêm trọng đó. Vết thương cũ còn chưa hết, bây giờ lại thêm vết thương mới.
- Phong Ca!
Kim Hạ bước vào phòng bệnh nhìn thấy bác sĩ Trương đang khám cho Lục Dịch, lên tiếng gọi. Lục Dịch cũng bị giọng nói quen thuộc thu hút sự chú ý.
- Phong Ca, cậu ấy không sao chứ?
- Em quen cậu ấy à?
- À,… không có, cậu ấy…. là người nổi tiếng mà, em là fan của cậu ấy.
Kim Hạ không dám nhận người quen với Lục Dịch, chỉ là do cô sợ rằng có quản lý của cậu ở đây, công thêm các fan ở khắp nơi, có khi sẽ gây rắc rối cho cậu. Nhưng Lục Dịch lại không nghĩ vậy, cô vừa bước vào đã gọi tên người ta đầu tiên, còn nói không quen cậu, sợ cậu ta hiểu lầm sao? Nhìn hai người trao đổi vẫn đề y khoa với nhau rất hợp ý khiến Lục Dịch có chút khó chịu.
- Cậu Lục, xương có hơi rạn một chút, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, uống thuốc đúng giờ, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, tránh vận động mạnh là được.
- Cảm ơn bác sĩ!
Lục Dịch dù đang rất không thoải mái với bác sĩ Trương này, nhưng vì là người nổi tiếng, nên cậu giờ đây cũng không được phép thể hiện cảm xúc của mình quá nhiều.
- Vậy tốt rồi. Vậy, bây giờ tôi đưa cậu về trước, còn về phần …. – Sầm Phúc đang nói giữa chừng
- Sao lại về? Phải ở lại theo dõi chứ! – Kim Hạ lên tiếng nói
- Không phải đã nói không nghiêm trọng sao, tại sao còn phải theo dõi?
- Không nghiêm trọng không có nghĩ là có thể về. Lỡ như các người nói là về nghỉ ngơi nhưng thật chất là về bắt cậu ấy nhảy nhót nữa thì sao? Nếu thật sự quan tâm cậu ấy, đã không thể cậu ấy bị thương nhiều đến vậy rồi – Kim Hạ tức giận nói.
- Cô… cô bác sĩ này, có phải cô quản hơn nhiều rồi không.
- Sầm Phúc, cậu đừng cãi nữa, dù sao bây giờ về cũng không có gì làm, ở lại theo dõi chút cũng được mà, fan ở ngoài đông như vậy, bây giờ cũng không tiện ra ngoài – Lục Dịch thấy hai người cãi nhau là lên tiếng giải vây.
- Haizzz….. cũng được. Vậy ở thêm chút nữa. Các cậu về trước đi, cậu ấy để tôi lo là được rồi – Sầm Phúc quay qua nói với các nhân viên còn lại.
- Tớ khát rồi, mua giùm tớ vài chai nước đi.
- Được rồi, cậu chờ một chút.
Lục Dịch sau khi nhờ Sầm Phúc đi mua nước, trong phòng cũng chỉ còn lại mỗi Kim Hạ và bác sĩ Trương. Kim Hạ quay đầu nhìn Lục Dịch, thì gặp ngay ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cậu, Kim Hạ cũng hiểu ý cậu muốn gì nên quay qua đuổi khéo bác sĩ Trương đi. Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn có hai người.
- Kim Hạ, tại sao lại không nhận tớ?
- Lúc nãy nhiều người như vậy làm sao nhận. Bây giờ cậu nổi tiếng rồi cũng đâu giống lúc trước. Hơn nữa cái tên lúc nãy, cậu không thấy rất dữ sao, lỡ tớ nói quen cậu, rồi cậu bị tên đó mắng thì sao.
- Nổi tiếng không có nghĩa là không thể có bạn bè. Chúng ta cũng không làm gì mờ ám, cậu sợ cái gì.
- Tớ làm sao biết được, công ty cậu có bao nhiêu quy tắc…. dù sao thì vẫn nên để ý một chút.
- Kim Hạ, thật ra Sầm Phúc không phải người xấu, nói chuyện có hơi lạnh lùng nhưng cậu ấy là bạn thân nhất của tớ ở công ty, chuyện của các cậu tớ có kể với cậu ấy, nên cậu không cần giả bộ không quen tớ đâu.
- Ừm.
- ….
- ….
- Lâu lắm rồi mới được nghe giọng cậu nhiều như vậy.
- Nhiều lắm sao? Còn chưa đến 5 phút – Kim Hạ nhìn đồng hồ rồi thắc mắc.
- Nhiều hơn lần gặp mặt trước rồi.
- …..
- …..
- Đúng rồi…. lúc nãy tớ có xem bệnh án của cậu, sao trên người cậu nhiều chấn thương quá vậy? Hình như chỗ nào cũng có
.
- Chuyện này cũng bình thường thôi mà.
- Bình thường sao? Cậu nghĩ sao mà nói như vậy? Chấn thương cũ chưa hết, chấn thương mới lại đè lên, cậu nghĩ mình là siêu nhân chắc? Cậu nghĩ xương cậu làm bằng sắt sao? Cậu ….
Đang nói liên hồi, thì Kim Hạ vô tình chạm mắt với Lục Dịch, ánh mắt của cậu nhìn cô rất dịu dàng, rất trìu mến, trong ánh mắt đó, chất chứa biết bao nhiêu tâm sự. Kim Hạ nhìn vào ánh mắt đó mà trái tim không khỏi loạn nhịp.
- Cậu mắng tiếp đi.
- Hả?
- Mắng tiếp đi, hay nói gì cũng được, cậu như vậy mới đúng là cậu. Tớ nhận thấy thời gian qua chúng ta không còn được như lúc trước nữa. Tin nhắn rất hờ hợt, nói chuyện qua điện thoại cũng rất mất tự nhiên. Cho dù tớ có cố gắng tạo kéo gần khoảng cách của chúng ta nhưng cậu vẫn tỏ ra rất xa lạ với tớ … Kim Hạ, cậu giận tớ sao? Lúc trước chúng ta đâu phải như vậy! Rõ ràng chúng ta rất thân thiết, cậu còn rất thoải mái chọc ghẹo tớ, khiến tớ không thể nói gì thêm nữa. Còn bây giờ,…. Kim Hạ …. tại sao vậy?
- …….
Câu nói của Lục Dịch khiến bầu không khí năng nề hẳn đi. Lục Dịch cũng giống Kim Hạ, cậu cũng nhận ra được sự xa cách giữa hai người sau bao nhiêu năm. 6 năm, thật sự mọi thứ không thể nào còn có thể giống như trước được nữa. Cứ ngỡ ngày gặp lại sẽ có rất nhiều chuyện để nói, rất nhiều chuyện để tâm sự, nhưng sự ngại ngùng và khoảng cách đã ngăn cản hai người họ.
- Lục Dịch, tớ …. – Sầm Phúc mở cửa bước vào, nhìn thấy Kim Hạ vẫn còn trong phòng, cảm thấy không khí cũng có gì đó không ổn, cứ tưởng Lục Dịch bị cô gái này làm phiền nên lên tiếng nói.
- Cô bác sĩ này, hình như đang vượt quá quyền hạn rồi. Cái này gọi là lạm dụng chức quyền để tiếp cận thần tượng đó. Nếu cô còn không đi, tôi sẽ báo bảo vệ đuổi cô đi đó.
- Sầm Phúc, cậu ấy là Kim Hạ.
- Hả? Kim Hạ? Kim Hạ trong truyền thuyết ư? Thật sao? Ây dô, không ngờ có cơ hội gặp cậu ở đây. Cậu thật sự là Kim Hạ sao?
- À,… à…. phải.
- Xin lỗi, lúc nãy tưởng cậu là fan đang làm phiền cậu ấy, nên nói hơi khó nghe. Xin lỗi cậu, này này, đừng đứng nữa, qua đây ngồi đi.
- À không cần đâu, tôi còn phải đi làm việc, không làm phiền hai người nữa. Tôi đi trước.
Với không khí ngại ngùng như lúc nãy, thật sự Kim Hạ cũng không biết ở lại sẽ nói thêm được gì, nên đành chuồn thôi vậy.
- Nè, cậu đã nói gì mà người ta chạy luôn vậy.
- Không có gì!
- Thảo nào!
- Thảo nào cái gì?
- Lúc nãy, khi tớ nói đưa cậu về. Cậu ấy cãi lại tớ, nói những câu như vậy là tớ đã thấy nghi nghi rồi. Với tư cách là bác sĩ thì cũng không cần quan tâm nhiều đến như vậy, còn với tư cách là fan thì … có lẽ lúc gặp cậu cũng không thể bình tĩnh như vậy được. Coi bộ, …. cậu ấy vẫn còn rất quan tâm cậu đó.
- Tớ mệt rồi, nói sau đi.
- Ây…. Bình thường nói nhớ người ta cho dữ vô, gặp rồi lại dọa cho người ta bỏ chạy mấy, không hiểu cậu đang nghĩ gì!
- Tớ đang nghĩ cậu nhiều chuyện như vậy từ khi nào?
- Sao có thể nói là nhiều chuyện. Là tớ đang phấn khích đó. Cậu xem đó là ai? Là Kim Hạ trong truyền thuyết đó! Mấy năm nay nghe cậu kể về cậu ấy, tớ đã cố gắng tưởng tượng ra hình dạng cậu ấy, tính cách cậu ấy cuối cùng như thế nào, mà có thể khiến nam thần của tớ si tình lâu như vậy. Bây giờ gặp rồi, dĩ nhiên là phải có nhiều chuyện nói chứ.
- Haizzzz…, xuất viện đi.
- Xuất viện? Cậu đùa sao? Cậu té từ sân khấu xuống xong rồi rớt luôn não rồi hả. Hiếm lắm mới có cơ hội quang minh chính đại gặp nhau, mà lại đòi xuất viện. Hoạt động của cậu tuần này được hủy hết rồi, yên tâm ở trong bệnh viện hẹn hò đi, hâm nóng lại tình cảm.
Lục Dịch lúc này mới thấy, đúng là
não mình bị rơi thật rồi. Cơ hội tốt như vậy để bên nhau vậy mà lại đi đòi xuất viện. Đúng là yêu vô rồi là mu mụi hết mà!
[Quán café]
Hôm nay, hội chị em đã họp mặt tâm sự
- Tiểu Hi, cậu và Dương Nhạc gần đây sao rồi? Nghe nói hôm trước vừa cãi nhau – Lan Diệp hỏi
- Ò, làm lành rồi! Cũng không có gì, vấn đề nho nhỏ thôi.
- Ùm… Vậy Kim Hạ, cậu với nam thần sao rồi?
- Sao là sao chứ, cũng vậy thôi.
- Kim Hạ, cậu giấu được bọn con trai kia, nhưng không giấu được bọn tớ đâu. Từ ngày Lục Dịch trở về, vui thì có vui đó, nhưng mà ai cũng nhìn ra khoảng cách của hai người ngày một lớn rồi – Tiểu Hi nói
- Dù sao cũng 6 năm rồi, cái gì cũng khác chứ.
- Lúc trước là ai dõng dạc nói “Tình cảm chưa từng thay đổi”, vậy mà bây giờ lại nói khác.
- Tình cảm dĩ nhiên chưa từng thay đổi, nhưng mà …. Bây giờ cậu ấy nổi tiếng rồi, cũng không còn giống ngày trước.
- Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó, tớ thì thấy mọi thứ cũng như vậy thôi mà. Đúng là bây giờ Lục Dịch đã nổi tiếng, nhưng cũng không phải chỉ là làm việc kiếm tiền thôi sao, cũng có khác gì chúng ta đâu. Cậu ấy đối với chúng ta cũng không có gì thay đổi, có lẽ cũng như cậu nói lúc trước vậy, có lẽ thời gian đầu gặp lại không có nhiều chuyện để nói, còn hơi ngại ngùng, nhưng mà dần dần sẽ quen thôi.
- Lan Diệp nói đúng đó Kim Hạ, thật ra tớ cảm thấy mọi thứ cũng rất bình thường, cũng như tớ và Lan Diệp vậy, bây giờ bọn tớ đối với Lục Dịch cũng y như lúc trước thôi. Bọn tớ muốn chọc ghẹo thì chọc ghẹo, muốn đánh thì đánh, bọn tớ dù sao cũng đối với nhau như vậy bè thân thiết bình thường thôi. Còn cậu… là do trong tâm của cậu không bình thường nên mới cảm thấy như vậy. Là cậu…. thích cậu ấy quá nhiều rồi, nên đứng trước mặt crush mới ngại ngùng như vậy.
- Không phải đâu, các cậu biết đó,… dù sao … cũng đâu phải mới ngày 1 ngày 2 …. thích cậu ấy đâu.
- Đúng như vậy, dành tình cảm cho người ta hơn 6 năm rồi, dĩ nhiên mỗi giai đoạn tình cảm sẽ khác. Lúc trước là sự rung động đầu đời, là sự ngưỡng mộ, là tình cảm đơn thuần, là sự mở đầu. Còn bây giờ,… là tình yêu chân thành của một cặp nam nữ, là ước muốn gửi trọn đời vào đó, chứ không còn là quen cho vui nữa rồi.
- Bây giờ Lục Dịch tiến một bước thì cậu lại lùi 2 bước, Kim Hạ, Lục Dịch cũng rất cố gắng thu hẹp khoảng cách với cậu rồi, nếu cậu còn không chịu mở lòng, … sẽ mất đó. Cậu đừng nghĩ nhiều quá, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được!
- Tớ chờ cậu ấy 6 năm. Đã có lúc tớ nghĩ, có khi nào ngày cậu ấy quay lại, bên cạnh cậu ấy đã có người con gái khác đồng hành rồi không? Hay thậm chí, … còn có cả một đứa con…. Tớ thật sự rất sợ, tớ cảm thấy mình rất ngu ngốc khi chờ đợi cậu ấy như vậy. Nhiều lần tớ đã muốn từ bỏ tất cả, không quan tâm gì hết, chỉ biết mỗi ngày đi làm, tối lại về nhà với ba mẹ. Nhưng mà cố gắng được vài ngày thì lại nhớ đến cậu ấy. Lúc đó tớ thật sự cảm thấy rất mệt, các cậu cũng không có bên cạnh tớ, … tớ… tớ thật sự không có ai để tâm sự. Nhưng sau đó, tớ lại suy nghĩ, rồi lại tin tưởng, rồi lại tiếp tục hy vọng, chờ đợi,… Tớ đã rất hy vọng, chờ đến ngày cậu ấy quay về. Tớ đã nghĩ đến cảnh gặp lại cậu ấy, … có lẽ tớ sẽ không cầm lòng được, chạy đến ôm cậu ấy, nói hết mọi nhớ nhung trong lòng tớ. Nhưng mà,… đến khi gặp lại được thì mọi thứ cứ như một bức tường, ngăn cách giữa bọn tớ vậy. Tớ rất muốn đến gần cậu ấy nhưng mà… tớ lại cảm thấy có gì đó rất xa lạ, rất khó nói. Mỗi lẫn gặp cậu ấy, hay mỗi lần cậu ấy nhắn tin, gọi điện, tớ đều không biết phải nói gì, không biết phải hỏi gì, hay phải trả lời như thế nào. Tớ cảm thấy bây giờ, bọn tớ chính là không có điểm chung, không có một chút gì giao nhau để có thể liên kết với nhau, thân thiết với nhau như lúc trước.
- Kim Hạ, thật ra, không có điểm chung cũng không phải là không tốt. Điều cậu không biết thì người kia biết, hai người bổ sung cho nhau không phải tốt hơn sao? Tại sao nhất định phải giống nhau mới có thế đến với nhau. Kim Hạ, hạnh phúc phải do chúng ta tự nắm lấy!
[Bệnh viện]
Trò chuyện với hai cô bạn thân xong, mọi thứ dường như nhẹ nhàng hơn, thông suốt hơn đối với Kim Hạ. Kim Hạ cầm theo hai ly trà sữa, lon ton chạy đến phòng bệnh của Lục Dịch.
- Lục Dịch, tớ có mua ….
Kim Hạ vừa bước vào phòng, chưa kịp nói hết câu thì lại đứng hình. Trước mắt cô bây giờ là một cô gái rất xinh đẹp và hai thành viên còn lại của LPL.
- Cô bác sĩ hình như có hơi … tự nhiên nhỉ? – Cô gái đó lên tiếng
- À, xin lỗi, tôi ….
- Cô ấy là bạn của tôi. Tiền bối, nếu không còn gì nữa thì mọi người cũng về đi – Lục Dịch cắt lời Kim Hạ.
- Vậy được, anh nghỉ ngơi đi, em về trước, ngày mai lại đến thăm anh.
- Không cần đâu! Anh cũng không sao rồi.
- Vậy bọn em cũng về đây – Lâm Thần nói.
Cô gái nhìn thái độ Lục Dịch mà lòng có chút khó chịu, cũng không thể nói gì thêm, đành quay trở ra, trước khi đi còn tặng Kim Hạ một ánh nhìn vô cùng “trìu mến”
- Kim Hạ, không phải lúc nào cũng là lỗi của cậu. Lời xin lỗi đừng dễ nói ra như vậy.
- Ò – Kim Hạ vẫn đứng đó dường như có chút suy nghĩ
- Lâm Thần và Phương Thiên Vũ chắc cậu cũng biết rồi, còn cô gái kia là Lý Nam Phương, là tiền bối cùng công ty với tớ, cũng không có quan hệ gì đặc biệt.
- Không có quan hệ gì đặc biệt mà anh anh em em ngọt như vậy – Kim Hạ nói lí nhí trong miệng, nhưng cũng không thể qua khỏi đôi tai kia.
- Dù là tiền bối, nhưng cô ấy nhỏ tuổi hơn chúng ta, tớ luôn gọi là tiền bối và xưng tôi, chỉ có cô ấy tự xưng hô như vậy thôi. Nếu cậu muốn, thì gọi tớ bằng anh cũng được, tớ không ngại đâu.
- Ha, cậu sinh sau tớ vài tháng, tớ còn chưa bắt cậu gọi chị mà kêu tớ gọi anh sao?
- Sớm muộn gì cũng phải gọi thôi! – Lục Dịch nhỏ giọng dần tự nói cho bản thân nghe
- Hả, cậu nói gì vậy.
- Không có gì, nhưng mà …. cậu mà còn đứng đó là trà sữa tan hết đó.
- À, đúng rồi, quên mất. Đây, trà sữa đặt riêng cho cậu, full topping!!
- Kim Hạ, cậu biết bao lâu rồi tớ chưa uống lại trà sữa không?
- Một tháng?
Lục Dịch lắc đầu
- Một năm?
- 6 năm!
- Người ta không cho cậu uống sao?
- Không phải!
- Vậy,…. là cậu muốn giữ cân nên ráng nhịn?
- Là do tớ chỉ uống trà sữa của một người mua cho thôi.
Thính lại bay lung tung, khiến Kim Hạ có hơi mắc cỡ, đảo mắt xung quanh lấy lại bình tĩnh.
- Bây giờ, cậu một đêm diễn đã kiếm được mấy trăm, trong khi lương cả tháng của tớ chỉ có mấy chục, vậy mà còn ráng uống chùa trà sữa của tớ.
- Vậy sao này, để tớ mua cho cậu mỗi ngày.
- Được, là cậu nói đó…. À nhưng mà không được, cậu đừng cố ý hãm hại tớ như vậy chứ, uống mỗi ngày sẽ mập lên mất, tớ còn phải đi tìm bạn trai nữa.
- Vậy thì không cần lo, tiêu chuẩn chọn bạn gái của tớ cũng không có giới hạn cân nặng
- Tớ mà muốn làm bạn gái cậu sao?
- Bây giờ ở ngoài kia, nhiều người muốn lắm đó, cậu mà không giành là mất lượt đó.
- Tớ mà cần giành với họ sao?
-…..
- À, tớ còn phải đi làm việc, đi trước đây,… cậu…. nghỉ ngơi đi. Tạm biệt
Vừa nói xong câu trên, Kim Hạ nhận ra mình có gì đó sai sai, lập tức tìm cách chạy cho nhanh, ở đó tiếp có khi không né nổi thính của cậu.
[Nhật kí của Lục Dịch]
Thì ra nhập viện cũng không phải hoàn toàn xấu, công việc khiến tớ nhập viện nhiều như vậy, còn cậu thì lại làm bác sĩ, có phải ông trời đang tạo cơ hội cho chúng không? Bây giờ mỗi ngày cậu đều bên cạnh tớ, thật sự khiến tớ rất hạnh phúc. Viên Kim Hạ! Khoảng cách 6 năm của chúng ta, tớ sẽ nhanh chóng rút ngắn lại, mọi thứ sẽ nhanh chóng đi về quỹ đạo cũ thôi. Chờ tớ!
----------------------------------------------
Những ngày sau, Lục Dịch vẫn ở lại bệnh viện để theo dõi những vết thương từ trước đến giờ. Mối quan hệ với bạn bè cũng dần dần được hàn gắn lại. Mọi thứ dần dần trở lại như 6 năm trước. Còn đang loay hoay dọn dẹp đồ đạc để xuất viện, Sầm Phúc hối hả chạy vào.
Lục Dịch, cậu xem báo chưa? Có chuyện rồi kìa!
------ HẾT CHƯƠNG 5 ------
Truyện convert hay :
Hồng Thiên Thần Tôn