Dựa theo lời nói của Vương Trù, có thể biết rằng không phải vì có việc nên mới rời đi lâu như vậy, mà là Ngôn Minh cố ý không cho hắn quay lại.
Sở Kỳ Thu không hiểu, nếu Ngôn Minh muốn ở một mình thì tại sao lại giữ cậu lại chứ.
Nếu chỉ vì gói thịt bò khô cậu mang đến, sau khi ăn xong Ngôn Minh có thể gọi Vương Trù đang lang thang bên ngoài quay lại.
Chuyện này...!Sẽ không phải là Ngôn Minh có thích cậu nên muốn ở cùng một chỗ với cậu chứ?
Nhưng mà ở cùng nhau cả nửa ngày hai người cũng không làm gì mà?
Sở Kỳ Thu không nghĩ ra bản thân mình có chỗ nào đáng để Ngôn Minh thích.
Cậu biết mình lớn lên khá đẹp, nhưng Ngôn Minh với tư cách là diễn viên ngoại hình còn đẹp hơn một bậc.
Trong sách có nói, con người có xu hướng thích những đối tượng mà tính cách hai người có thể bổ sung cho nhau, nhưng cậu không giỏi ăn nói còn Ngôn Minh cũng không phải là một người nhiều chuyện.
Hai người họ căn bản là không xứng.
Như lần trước ở quán bar, cậu hiểu lầm là Ngôn Minh muốn hẹn cậu nhưng thực ra người ta chỉ muốn mời cậu ăn tối, nó khiến cậu bối rối, xấu hổ một hồi.
Thấy cậu bỗng nhiên trịnh trọng gật đầu, Vương Trù nói: " Hôm nay anh Ngôn thật sự không vui."
Sở Kỳ Thu gật đầu là vì nhắc nhở bản thân không được đoán mò, không nghĩ tới Vương Trù cho rằng cậu trả lời câu hỏi trước đó của hắn.
Ngay lập tức, sắc mặt Vương Trù chở nên u ám, ánh mắt tối lại, nuốt một ngụm nước bọt: " Chắc chắn là vì tên Phương Thắng Cư kia, lúc trước công ty hỗ trợ nâng đỡ hắn, hắn luôn gây áp lực cho anh Ngôn, hiện tại xảy ra chuyện, lại là anh Ngôn đến dọn dẹp đống lộn xộn của hắn, vốn dĩ có thể về nhà nghỉ ngơi sau khi quay phim xong.
Hừ, đồ sao chổi."
Sở Kỳ Thu biết việc này, Không Thuyên đã nhắc với cậu rồi, trước đó Ngôn Minh đã quay liên tục hai ngày một đêm.
Dựa theo cách nghĩ trước đây của Sở Kỳ Thu, việc các diễn viên thức khuya và tăng ca để theo kịp tiến độ là chuyện hoàn toàn bình thường, dù sao thì họ có thể ngủ bù lúc lên xe, lúc quay phim hoặc ghi hình nhiều nhất có thể thức cả đêm.
Có lẽ điều này liên quan đến tư duy tư bản bị ảnh hưởng từ nhỏ bởi cha cậu.
Cha cậu tay trắng dựng nghiệp đến lúc kiếm được tiền, sự nghiệp kinh doanh mở rộng từ hai bên bờ sông Hoàng Phổ đến bờ sông Tarim, ông ất luôn tin tưởng vào cách nguyên thủy nhất, thậm chí có dạy cậu: " Không để ý nhiều đến tư chất lý và lý lịch của nhân viên, chỉ cần vẫn còn sống ắt sẽ có chỗ dùng được."
Sở Kỳ Thu không máu lạnh và vô tình như thế, nhưng ít nhiều suy nghĩ của cậu vẫn bị ảnh hưởng một chút từ cha mình.
Người nổi tiếng mệt mỏi một chút không sao, đây là công việc của bọn họ, nếu không thì làm sao xứng đáng với mức thu lao giá trên trời hàng chục triệu được.
Tuy nhiên, dưới sự cường điệu tình cảm liên tục của Khổng Thuyên và Vương Trù, cậu có chút đau lòng cho Ngôn Minh.
Trên thực tế, ngay từ lần trước nghe Vương trù nói Bối truyền đang lợi dụng tất cả từ Ngôn Minh, cậu như ma xui quỷ khiến cũng mang theo tâm tình như vậy đi mua bánh cho Ngôn Minh.
Một cái bánh.
Nhưng Ngôn Minh cũng không thiếu cái bánh này.
Ngôn Minh ra mắt được năm năm, từ một người vô danh trở thành một ngôi sao nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí bây giờ còn đang sống ở biệt thư có hoa viên rộng ba bốn trăm mét ở thành phố V tấc đất tấc vàng.
Mà kỳ lạ chính là, không hiểu vì sao bằng một cách nào đó, Sở Kỳ Thu lại sản sinh ra cảm giác yêu mến đối với Ngôn Minh.
Biết Ngôn Minh không thể ăn những món ngon vào buổi tối, sau khi tan làm cậu đi qua của hàng tiện lợi của công ty để mua cho anh ấy gói thịt bò khô.
Vừa nghĩ đến hình ảnh Ngôn Minh một bên ăn salad một bên xem video những món ăn ngon lúc nãy, túi thịt bò khô kia bỗng trở nên vô cùng quý giá.
Trước đây, cậu xếp những người hâm mộ cho rằng cuộc sống của những ngôi sao lớn vô cùng khốn khổ vào nhóm những người u mê mất trí.
Nhưng bây giờ cậu cảm thấy bản thân giống như đang uống thuốc mê, không còn tỉnh táo nữa vậy.
Sở Kỳ Thu suy tư mấy giây, nói: " Tôi nghe nói rằng ăn không đủ sẽ dễ khiến tâm trạng kém đi, có lẽ nên để Ngôn Minh ăn nhiều hơn một chút."
Cũng coi như gián tiếp trả lời Vương Trù về lý do Ngôn Minh "không vui".
Vương Trù cũng đồng ý với ý kiến này: " Sau khi quay xong mấy cảnh kia, tôi sẽ xin cô Diêu sắp xếp cho anh ấy mấy bữa thịnh soạn."
Vương Trù nói tiếp: " Những người nổi tiếng thường lén lút ăn đồ ngon ở nhà mình hoặc khi đi làm miễn là bọn tôi không nhìn thấy.
Nhưng anh Ngôn có yêu cầu rất cao đối với bản thân, chưa bao giờ lén lút ăn ở nhà.
Ở điểm này tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, tôi một ngày không ăn cơm đã cảm thấy rất khó chịu rồi, không thể chịu đựng được giống anh ấy."
Lời này không phải giả.
Cho dù Ngôn Minh có lén ăn cũng chỉ nhận bánh và thịt bò của Sở Kỳ Thu mà thôi, những loại đồ ăn vặt như khoai tây chiên anh ấy sẽ không ăn.
Thời gian dần trôi, thấy gần đến giờ phải quay lại, Vương Trù nói: " Tôi phải quay lại rồi.
Cậu cũng phải quay lại đúng không?"
" Đúng thế, tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ."
Sở Kỳ Thu bước một bước, sóng vai cùng Vương Trù rời đi.
Vương Trù: " Cậu ngồi chố nào, công ty sắp xếp chỗ cho cậu ở dãy một hay là ngồi khu truyền thông."
" Dãy một khu phía Nam.
Khu truyền thông xá quá."
" Mẹ kiếp, vậy là tôi ngồi dưới chân cậu à."
Khi ra sân, trợ lý phải theo sát nghệ sĩ nhưng ghế ở khu vực nghỉ ngơi không có nhiều hơn nữa còn có truyền hình trực tiếp, nếu để trợ lý ngồi đó sẽ rất chặt chội, chính vì vậy họ thường phải ngồi ở sàn phía sau khu vực nghỉ ngơi hoặc là ngồi đợi ở dãy ghế nhỏ phía trong góc.
Sở Kỳ Thu nở nụ cười và an ủi: " Không sao, trước mặt tôi mà một bức tường cao khoảng một mét nên tôi sẽ không nhìn thấy gì đâu."
" Vấn đề là tôi ngồi đau mông, không ngờ hôm nay anh Ngôn lại xuất hiện sớm như vậy." Vương Trù nhỏ giọng lẩm bẩm.
Khi vào đến nơi, bên trong là một sự hỗn loạn đinh tai nhức óc, Sở Kỳ Thu trở lại vị trí thì phát hiện Cốc Văn Khê đã biến mất, chỉ còn lại Ngôn Minh và một vài thần tượng trẻ khác còn ở đó.
Ngôn Minh uể oải gác tay lên chiếc ghế tựa phía sau, từ khoảng cách và góc độ của Sở Kỳ Thu, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng xương b ướm lộ ra dưới cổ áo phông của Ngôn Minh.
Cổ áo xiêu vẹo lệch ra, cái gáy thon dài và thẳng cho đến khi chạm đến đuôi tóc, đốt sống cổ dưới ánh đèn chói lọi tỏa sáng giống như một mảnh ngọc bích.
....!Khiến người khác rất muốn chạm vào một lần.
Hầu kết Sở Kỳ Thu lên xuống vài lần nhưng cậu không biết trong lúc này mình lại vô tình nuốt vào mấy cái.
Cậu nghĩ rằng cậu chỉ là đang cảm thán lần này Ngôn Minh giảm cân rất thành công.
Ngôn Minh ngồi nghiêng người, phía đối diện chính là Úc Duy.
Úc Duy không ngồi cùng đồng đội.
Lịch thi đấu trên màn hình cho thấy Úc Duy không thi đấu trong hiệp một.
Úc Duy nghiêng đầu nói chuyện với Ngôn Minh, những động tác, cử chỉ của hắn thận trọng hơn Ngôn Minh rất nhiều, như thể muốn hòa vào hào quang xung quang Ngôn Minh nhưng lại không thể bước chân vào vậy.
Trong lúc nói truyện, cậu ta li3m môi vài lần, sắc môi càng thêm hồng nhuận, đôi mắt cũng không nhìn về phía sân đấu, ngược lại dán mắt vào người Ngôn Minh, không biết vô tình hay cố ý nhích lại gần, hai lỗ tai từ từ đỏ lên.
Vài cô gái xung quanh nhanh tay chụp lại.
Sở Kỳ Thu mở trạm fan nhiều năm như thế, hoạt động tích cực trên các mặt trận lĩnh vực truyền thông, tuy rằng chưa từng chụp ảnh cp, cũng không hiểu niềm vui của fan cp, nhưng không ăn thịt lợn cũng đã từng nhìn thấy lợn chạy.
Úc Duy làm vậy rõ ràng là để xào cp.
Xào cp của hắn và Ngôn Minh.
Úc Duy mới gặp Ngôn Minh vài lần, hoàn toàn không thể thân mật với Ngôn Minh như vậy.
Lúc trước Úc Duy nhờ cậu mở trạm fan nhưng bị cậu từ chối, hiện giờ có lẽ thua keo này ta bày kèo khác.
"A a a, thật có cảm giác," Một cô gái cầm máy ảnh nở nụ cười đầy ẩn ý: " Lão đại trong giới lạnh lùng và tiểu bạch thỏ dễ xấu hổ.
Sao trước đây tôi không phát hiện ra Úc Duy có tư chất làm thụ như vậy nhỉ?"
" Trời ơi, một đóa kim hoa lại thấy mặt trời!"
" Tôi nói