Lúc Giang Hạ đến nhà ăn nhân viên, đúng lúc Hứa Lôi ở đấy, ngồi cùng bàn cô ấy là Hạ Bạch Tuyết và Trình Dật Tu.
“Giang Hạ, lại đây ngồi!” Hứa Lôi gọi.
Giang Hạ thấy Trình Dật Tu đem đĩa ăn của mình xê dịch vào trong, nhường vị trí cho cô, chỉ có thể ngồi bên cạnh anh.
Mới vừa ngồi xuống, liền nghe Hạ Bạch Tuyết nói: “Quản lý Giang, nghe
nói cô đang yêu? Nhưng mà bạn trai cô đúng là rất đặc biệt, vậy mà đưa
hoa tiền, có phải biết cô bị Mã tổng trừ tiền thưởng cho nên đền bù tổn
thất hay không. Vừa nghĩ như vậy, bạn trai cô thật sự là quan tâm cô.”
Giang Hạ đem đĩa ăn để trên bàn, “Quản lý Hạ, đầu tiên, tôi không có yêu đương. Thứ hai, người đặc biệt này, tôi cũng không biết là ai. Cuối
cùng, nếu như tôi có bạn trai, cũng không cần anh ấy trợ cấp kinh tế.
Cho nên, mời cô thu hồi những lời mình vừa nói lại.” Cô vốn bị bó hoa
không thể hiểu được kia làm cho tâm tình không tốt, nghe Hạ Bạch Tuyết
châm chọc cô là người phụ nữ hám giàu, cô không muốn nhịn nữa, trực tiếp đánh trả.
Nghe lời này, vẻ mặt Trình Dật Tu cứng ngắc, hỏi: “Cô không thích?”
Giang Hạ oán hận nhét miếng thịt vào trong miệng, “Tại sao tôi phải
thích? Không biết người kia có phải bị bệnh thần kinh không!”
Trình Dật Tu nghe vậy, tức giận trừng mắt với Hứa Lôi ngồi đối diện.
Không phải là nói tặng quà thực tế và lãng mạn sao? Nhưng mà anh rất may mắn, may mắn anh không để lại tên.
Hứa Lôi nhận được ánh mắt của Trình Dật Tu, rất nhanh hiểu là anh đưa. Cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Hạ Bạch Tuyết vì Giang Hạ nói không khách sáo, trên mặt hơi ngượng. Cũng không tức giận, cười hì hì nói: “Thực xin lỗi quản lý Giang, tôi cũng
không biết tình huống như vậy. Nhưng mà tôi chỉ muốn nói quản lý Giang
rất được hoan nghênh, có người thầm mến.” Nói giống như là đã chứng
thực, nói với Trình Dật Tu: “Anh nói có đúng không anh Dật Tu.”
Trình Dật Tu không lên tiếng, nghiêm túc ăn cơm.
Giang Hạ hít một hơi thật sâu, với dạng người như Hạ Bạch Tuyết, mình và cô ta vĩnh viễn ầm ĩ. Bởi vì lúc nào cô ta cũng dùng khuôn mặt thuần
khiết tươi cười với người khác, nếu mình cứ cùng với cô ta đấu, mình
chính là người lòng dạ hẹp hòi, là người không nói đạo lý.
Ăn được một bữa cơm dạ dày Giang Hạ không thoải mái, sau khi quay về
phòng liền lên mạng, tra tìm “Ngũ vị”, nhưng mà tên gọi thế này có mười
người, hơn nữa cũng hoàn toàn không có tư liệu, làm cô không thể nào
xuống tay.
Lúc tan làm muộn, cô dùng túi to màu đen cho bó hoa vào trong, ném trên xe Hứa Lôi mang về nhà.
Mặc kệ là ai đưa, người này sẽ xuất hiện. Đến lúc đó hoa này sẽ đưa cho
người ta, nếu đặt ở phòng làm việc sẽ mất, cô lại phải tự mình bỏ tiền
ra.
Buổi tối lúc đến nhà Trình Dật Tu ăn khuya, Hứa Lôi bi thương phát hiện, lại biến thành phần ăn hai người.
Người này cũng quá thực tế rồi! Hơn nữa bó hoa kia cũng chính bản thân anh quyết định đưa, sao có thể trách cô được chứ?
Nhưng mà anh làm thức ăn, thật sự là quá ngon. Vì sau này có thể ăn được mỹ thực, cô vụng trộm mua ba tấm vé xem phim - - phim kinh dị.
Hơn nửa đêm đi xem phim kinh dị, Giang Hạ thực sự không muốn đi, nhưng
mà không thể chịu đựng được Hứa Lôi quấn người, đành phải đồng ý.
Trình Dật Tu là người để tăng thêm can đảm, bị Hứa Lôi mời đi.
Bởi vì thời gian còn sớm, ba người đi bộ cùng nhau, xem như tiêu thực
sau khi ăn. Sau khi đến rạp chiếu phim, Hứa Lôi đưa phiếu, lại vui mừng
đi mua bỏng, đợi thời gian chiếu.
Khu nghỉ rạp chiếu phim có đặt vài máy gắp gấu, ngồi cũng nhàm chán,
Giang Hạ kéo Hứa Lôi chạy tới gắp. Trò này là trò từ nhỏ cô đã không
chán ghét, cho dù tiêu hết tiền lẻ cũng không bắt được một con, vẫn vui
mừng như cũ.
Giang Hạ nhìn trúng một con gấu, hai lần trước gắp đều không được, đến
lần thứ ba, cô ngắm một lúc lâu, nhắm ngay con gấu, bắt chính xác. Từ từ di chuyển, Hứa Lôi đứng bên cạnh khẩn trương nói: “Chậm một chút, chậm
một chút!”
Thấy con gấu lảo đảo, nhanh chóng di chuyển, lại rơi ra, con gấu lăn sang một bên.
Giang Hạ thất vọng gào một tiếng, móc tiền xu ra tiếp tục. Hai lần, ba
lượt, bốn lần, mỗi lần sắp đưa ra ngoài được lại rơi xuống. Tức giận làm cô nghĩ chui vào đem con gấu kia móc ra.
Trình Dật Tu luôn yên lặng đứng sau cô quan sát đột nhiên mở miệng: “Tôi thử xem.”
Hứa Lôi kéo Giang Hạ qua, “Để anh ấy thử xem, cho vào nhiều tiền như vậy, dù sao cũng phải kiếm về.”
Giang Hạ nhường vị trí, thấy anh móc trong túi một lúc lâu không tìm
được tiền xu. Đưa ví tiền lẻ của mình tới, ở trong đó đầy tiền xu.
Trình Dật Tu cầm vài đồng, nhét tiền vào, tiền còn thừa đặt ở bên cạnh
cần điều khiển. Gấu con bị Giang Hạ làm rớt ở trong góc khuất, bốn chân
nằm bò dưới đất. Anh cẩn thận điều khiển, câu toàn bộ thân thể con gấu,
sau đó dần dần di chuyển đến miệng, sau đó anh tăng nhanh tốc độ, móc
câu nhẹ nhàng rung động, gấu con thoát rơi xuống, vừa lúc rơi ra ngoài
miệng!
“A! Kẹp được!” Giang Hạ hoan hô một tiếng, cao hứng lấy con gấu ra. “Đầu bếp Trình anh thật là lợi hại!”
Trình Dật Tu nhếch khóe miệng, tiếp tục bỏ tiền, hỏi Giang Hạ: “Còn muốn cái nào?”
Giang Hạ chỉ con rùa nhỏ nhất, “Cái này cái này!”
Trình Dật Tu chỉ dùng một đồng xu liền kẹp được con rùa, Giang Hạ sùng bái một lần nữa. “Trời ạ, anh quá lợi hại!”
Nhìn cô vui vẻ, anh hơi đắc ý. Nhướng mày, lưu manh cười nói: “Chuyện nhỏ mà!”
Giang Hạ đột nhiên ngẩn người, vẻ mặt anh vừa rồi, lời nói đó, sao lại
quen thuộc như vậy? Còn có con gấu ôm trong lòng, một màn này, giống như đã từng xảy ra. Giống như tồn tại trong ký ức cô trước đây, nhưng mà cô không thể nào nhớ nổi.
Trình Dật Tu gắp ba bốn con gấu liên tục, Giang Hạ đến gần cạnh anh,
theo động tác của anh mà căng thẳng, một lúc lại kêu chậm một chút, một
lúc lại kêu nhanh
lên. Hai người chơi đùa rất vui vẻ, căn bản quên mất
Hứa Lôi bên cạnh. Cho đến khi radio vang lên tiếng thông báo, Giang Hạ
mới vừa lòng thõa mãn ôm con gấu rời đi.
Lúc xếp hàng vào phòng, di động Hứa Lôi vang lên, nhận điện thoại xong
vẻ mặt sốt ruột, nói với Giang Hạ: “Lục Ly uống nhiều quá, chị phải đi
đến chỗ anh ấy, hai người cứ xem phim đi!” Nói xong đưa phiếu cho Giang
Hạ, xoay người rời đi.
Giang Hạ kéo cô ấy: “Chị muốn đi xem phim, giờ bỏ lại hai chúng ta là làm sao?”
Hứa Lôi chắp tay trước ngực, “Ai nha, Hạ Hạ tốt của chị, em không biết
tiểu tử kia quát nhiều liền ngu ngốc, nếu chị không đi gặp anh ấy, anh
ấy sẽ ngủ một đêm trên đường. Hơn nữa không phải còn đầu bếp Trình sao,
hai người xem phim cũng được!”
Trình Dật Tu khéo léo khuyên nhủ Giang Hạ, “Nếu đã có việc gấp, cứ để cho cô ấy đi trước.”
Sau khi Hứa Lôi rời đi, hai người đi vào phòng, Giang Hạ mới phát hiện
cộng thêm mình và Trình Dật Tu, cũng chỉ có bảy tám người xem. Hứa Lôi
chọn vị trí giữa, mấy… người khác xem đều ngồi ở phía trước, cách bọn họ khá xa.
Mở đầu phim là hình ảnh hung thủ tàn nhẫn giết người. Giang Hạ nhắm
nghiền hai mắt theo bản năng, cô sợ nhất là nhìn thấy cảnh máu tanh, bởi vì đến một lúc nào đó trong đầu sẽ hồi tưởng lại hình ảnh đó.
Trình Dật Tu phát hiện được cô sợ hãi, sau khi chiếu qua hình ảnh đó, vỗ nhẹ lên cánh tay cô: “Bây giờ có thể nhìn.”
Giang Hạ thẹn thùng rụt tay, thấy nội dung phía sau mặc dù làm cho người ta sợ hãi nhưng không có cảnh máu tanh. Cô cố gắng xem được nửa phim,
lúc đến phần sau, thật sự là chịu không được, dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Trình Dật Tu hơi thất vọng, anh từng nghe các sư huynh nói đùa, nói lúc
yêu đương nên mang con gái đi xem phim kinh dị, càng kinh khủng càng
tốt, cô gái nhất định sẽ sợ hãi chui vào lòng cậu.
Nhưng mà cô lại ngủ thiếp đi.
Nhưng mà, ngủ cũng có chỗ tốt, nhìn cô tư thế khó chịu nghiêng đầu. Anh lặng lẽ dựa vào gần, để đầu cô dựa vào vai anh.
Nhìn mặt cô ngủ, anh không có tâm tư xem phim. Trong bóng tối, lúc nào
người ta cũng dễ dàng xúc động hơn, đặc biệt là ánh sáng màn hình chiếu
vào lúc cô chu môi. Anh cúi đầu rất nhanh khẽ hôn môi cô một cái, giống
như chuồn chuồn lướt nước.
Sau khi trở lại lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp ở công viên, anh liền nhận
ra cô. Ngũ quan cô hầu như không thay đổi, nhưng mà dáng người bánh bao
lúc trước trở nên có lồi có lõm. Mỗi lần lúc chạy bộ sau lưng cô, anh
đều cố gắng khống chế xúc động - - xúc động muốn ôm cô vào trong ngực
yêu thương.
Thời tiết ấm dần, hôm nay Giang Hạ mặc một chiếc váy liền áo mùa xuân,
tất chân màu đen bao lấy đôi chân dài, có thể làm đàn ông hít thở không
thông.
Ánh mắt Trình Dật Tu rơi xuống chân cô, nhìn một lúc lâu không thể dời
đi. Cuối cùng theo ước muốn trong lòng, đưa tay ra. Nhưng mà vừa mới
chạm vào phần mềm mại kia, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.
Vào lúc này phim kết thúc! Vẻ mặt anh bình tĩnh thu tay lại, mắt nhìn phía trước.
Giang Hạ tỉnh lại, phát hiện mình dựa vào bả vai anh ngủ thiếp đi, vội
lau khóe miệng một chút, thật sự không chảy nước miếng. “Ngại quá đầu
bếp Trình, bình thường tôi quen ngủ sớm, cho nên…” Xem phim ngủ cũng
coi như xong, còn ngủ ở bả vai anh, thật sự là mất mặt.
“Không sao.” Anh nói. “Phim này cũng không hay lắm, thiếu chút nữa tôi cũng ngủ thiếp đi.” Chính là thời gian quá ngắn.
Trình Dật Tu chủ động cầm giúp Giang Hạ mấy con gấu, theo số người không nhiều ra khỏi rạp.
Lúc đi ra ngoài mới phát hiện, bên ngoài có mưa nhỏ, nhiệt độ giảm ít hơn ban ngày rất nhiều.
Giang Hạ bị gió đêm thổi, toàn thân khẽ run rẩy, đem hai con gấu trong lòng ôm chặt hơn.
Trình Dật Tu thầm nói thất sách, hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không có áo khoác để cởi. Chỉ có thể bất chấp mưa đi đón xe, nhanh
chóng đưa cô về nhà.
Lúc đánh xe về đến nhà, đã sắp hai giờ sáng. Trình Dật Tu đưa Giang Hạ lên lầu sáu mới trở về.
Hứa Lôi chưa trở về, bây giờ muộn như vậy, Giang Hạ đoán đêm nay cô ấy sẽ không về.
Bên ngoài mưa ngày càng lớn, lúc Giang Hạ tắm xong lên giường, đột nhiên sấm chớp xuất hiện.
Bên ngoài cửa sổ tia chớp vạch ra từng tia sáng, rất giống với cảnh
trong phim xem đêm nay, làm cô không tự chủ được nghĩ tới tình tiết đoạn mở đầu phim. Sợ hãi bật tất cả đèn trong phòng khách lên, sau đó co lại trong chăn không dám nhúc nhích.
“Oanh” một tiếng sấm sét, phảng phất như ở bên tai, đồng thời lúc tiếng sét vang lên, ánh sáng trong phòng tắt hết.