Edit: Yuurei Bana.
Giang Hạ đứng ở ngoài cửa phòng 501, rối rắm một lúc lâu mới đưa tay gõ cửa.
Lúc Trình Dật Tu tới mở cửa, tay trái giơ cao. Giang Hạ liếc mắt liền nhìn thấy ngón giữa của anh bị cứa, đang chảy máu.
“Tay anh sao thế?” Cô căng thẳng hỏi.
“Vừa rồi không cẩn thận cắt vào tay.” Anh nghiêng người để cô vào, “Có phải đói hay không? Đợi một lát, lập tức sẽ xong.”
Anh nói xong đi về phía phòng bếp, Giang Hạ đi sau lưng anh, “Anh dán
băng keo cá nhân trước đi.” Mặc dù miệng vết thương không sâu, nhưng mà
cũng không thể mặc kệ.
Anh đứng trước bếp, không quay đầu lại nói với cô: “Ngăn tủ phòng khách
có hòm thuốc, bên trong có băng keo cá nhân, em giúp anh cầm một cái.”
Giang Hạ ồ một tiếng, đi ra phòng khách tìm được băng keo cá nhân đưa cho anh.
Anh tắt bếp, đưa tay bị thương đến trước mặt cô. “Anh tự làm không tiện, em giúp anh.”
Giang Hạ thấy ngày thường anh có vài phần sắc bén, lúc này có chút yếu
ớt, thậm chí bộ dáng mang theo ủy khuất. Điều này làm cô hơi mềm lòng,
xé băng keo cá nhân, cúi đầu cẩn thận thay anh dán, dặn dò: “Đừng để
dính nước.”
Anh hài lòng nhìn ngón tay mình bị cô nắm, “Dính nước cũng không sao. Trước kia lúc học việc, ngày nào mà không bị cắt vào tay.”
Nghe anh nói như thế, Giang Hạ mới phát hiện trên ngón tay anh có rất
nhiều vết thương. Ngón cái và ngón trỏ còn có vết chai thật dày. Cô
không tự chủ được sờ sờ, rất thô ráp.
Trình Dật Tu nắm tay cô, “Có phải rất khó coi hay không?”
Cô lắc đầu, hoảng loạn rút tay trở về. Liền nghe anh nói: “Chuyện tiền
thưởng đã giúp em giải quyết, bây giờ không phải là em nên nghe yêu cầu
của anh sao?”
Giang Hạ xoay người nhìn nồi trên bếp, cố ý đổi chủ đề. “Hôm nay nấu gì thế?”
Trình Dật Tu hiểu ý của cô, cười, “Cháo cá.”
Anh cầm bát đến múc cháo, tiếp tục nói: “Đợi tiệc cưới hết bận, có phải em được nghỉ ngơi hai ngày hay không?”
Giang Hạ ừ một tiếng.
“Hai ngày đấy đi cùng anh, yêu cầu này có được không?”
“Đi đâu thế?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
“Chỉ có hai chúng ta đi thôi sao?”
Trình Dật Tu nhíu mày nhìn cô, “Sao thế, sợ anh ăn em à?”
Giang Hạ đỏ mặt tránh ánh mắt anh, “Không phải. Lúc nghỉ ngơi, có khả năng tôi đi thăm ba mẹ.”
“Vậy anh đi cùng em.”
Cô vội nói: “Không, không cần!” Cô đi thăm ba mẹ, anh đi theo làm gì?
Trình Dật Tu trầm mặc, đem cháo bưng lên bàn.
Hai người ngồi đối mặt, đột nhiên bầu không khí im lặng làm Giang Hạ hơi luống cuống, cháo cá trơn mềm không hấp dẫn cô muốn ăn. Vụng trộm liếc
nhìn anh, chỉ thấy anh căn bản chưa ăn cháo, dựa vào ghế sô pha, hai mắt sâu xa nhìn chằm chằm cô.
Cô bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, chột dạ nói: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Làm người phải giữ lời.”
Giang Hạ cầm cái muỗng trong tay quấy quấy, cô cũng cảm thấy mình nói
không giữ lời rất đáng xấu hổ. Nhưng mà muốn cùng anh đơn độc ra ngoài
hai ngày, cô cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Loại dự cảm không biết này làm cô hốt hoảng.
Thấy cô mãi không lên tiếng, Trình Dật Tu thở dài, không có bức cô.
“Thôi, nhanh ăn cháo đi, nguội sẽ có vị tanh.” Nói xong đẩy bát cháo của mình tới trước, “Cái này mang về đưa cho Hứa Lôi.”
“Anh không ăn à?”
Anh mất mát liếc cô một cái, “Anh không đói.”
Giang Hạ bị ánh mắt anh nhìn trong lòng mềm nhũn, bật thốt lên: “Hay là
tôi gọi điện thoại nói với ba mẹ một tiếng, lần sau đi thăm bọn họ…”
“Được.”
Anh trả lời quá nhanh, làm Giang Hạ có cảm giác bị lừa gạt. Nhưng mà lời đã nói ra khỏi miệng, cũng không thể đổi ý lần nữa. Trong lòng có tức
giận vì bị trêu đùa, ăn sạch bát cháo, liền rời đi bưng bát kia mang về
cho Hứa Lôi.
Trình Dật Tu đưa cô đến cửa, lập lại chiêu cũ cầm tay nắm cửa, vây cô ở
trong khe hở giữa anh và cánh cửa. Chậm rãi dựa vào gần, làm khe hở ngày càng nhỏ, cho đến khi tim hai người sát vào nhau.
“Anh, anh lại muốn làm gì?” Giang Hạ sợ bát cháo trong tay rơi, chỉ có thể đẩy anh bằng một tay.
Căn bản đẩy không được.
Anh cúi đầu xuống, nghiêm túc nói: “Anh chỉ muốn nói cho em biết, nếu
như anh thực sự muốn làm gì em, bây giờ có thể làm được, căn bản không
cần tìm lý do dẫn em ra ngoài, cho nên em không cần phải lo lắng.”
Giang Hạ bị anh nói trúng tim đen, hơi lúng túng. Lúc này cửa phía sau bị anh mở ra, cô vội vàng lui ra ngoài.
“Anh chỉ muốn đi cùng em nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn. Em suy nghĩ
một chút, ngày mai cho anh câu trả lời chắc chắn. Nếu quả thật không
muốn đi, anh sẽ không cưỡng cầu.”
Giang Hạ ừ một tiếng, xoay người lên lầu. Vừa rồi dường như cô thấy được trong mắt anh có sự thất vọng.
Vì sao lại thất vọng? Bởi vì cô không đồng ý luôn, hay là bởi vì cô hiểu lầm suy nghĩ của anh?
Trình Dật Tu đứng ở cửa nhìn cô lên lầu, cho đến khi nghe thấy lầu trên đóng cửa, mới thở dài đóng cửa vào nhà.
Vừa rồi cô vội vàng tránh cái ôm của anh, thật sự làm người ta rất thất vọng!
Giang Hạ lên lầu, đem bát cháo đã gần nguội đưa cho Hứa Lôi.
“Em ăn ở lầu dưới rồi sao?” Hứa Lôi hỏi, “Chị nghe thấy hai người nói
chuyện ở hành lang, cái gì mà suy nghĩ hay không suy nghĩ, là chuyện
gì?”
Giang Hạ ngồi trên ghế sô pha, ôm gối ôm vào lòng.
“Không có gì, chỉ là đầu bếp Trình hẹn em đi chơi hai ngày, bảo em suy nghĩ xem có muốn đi hay không.”
Hứa Lôi nghe thấy cháo cũng không ăn, nhảy đến ghế sô pha chen lấn với Giang Hạ. “Cuối cùng anh ta cũng hẹn em?”
Giang Hạ nghe lời này thấy có gì đó không đúng, “Gì mà cuối cùng cũng hẹn em, chẳng lẽ anh ấy nên hẹn từ sớm rồi?”
Hứa Lôi thấy mình lỡ miệng, vội vàng sửa: “Không phải vậy, ý của chị là anh ta hẹn em đi đâu?”
“Không biết, bảo là muốn nhìn mặt
trời mọc và mặt trời lặn, không nói rõ chỗ nào.”
Hứa Lôi khoa trương kêu một tiếng, “Ha! Không nghĩ tới đầu bếp Trình vẫn là một thiếu niên, lại muốn đi nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn!”
Giang Hạ tức giận đem gối ôm ném về phía cô ấy, “Chị gào cái gì!” Lầu
trên lầu dưới cách nhau một cái trần nhà, phòng cũ lại cách âm kém. Nếu
để anh nghe thấy các cô nghị luận về anh sẽ không tốt.
Hứa Lôi tiến đến bên cạnh cô, “Chao ôi, em nghĩ thế nào, có đi hay không?”
Có đi hay không, đây là vấn đề. Nhưng mà dường như cô không có lựa chọn, dù sao cô cũng đồng ý rồi.
“Em gọi điện thoại cho ba trước, vốn định đợi nghỉ phép thì về thôn gặp bọn họ.”
Hứa Lôi thúc giục cô, “Mau gọi mau gọi, đừng để đầu bếp Trình đợi quá lâu!”
Giang Hạ nhìn đồng hồ, đã mười giờ, chắc ba mẹ đã đi ngủ. “Qúa muộn, ngày mai em gọi.”
Hứa Lôi nháy mắt với cô, “Đi hai ngày, có phải ngủ ở bên ngoài một đêm hay không?”
Giang Hạ biết rõ cô ấy đang nghĩ gì, tức giận liếc cô ấy một cái.
Kỳ thật cô cũng nghĩ tới vấn đề này, cho nên vừa rồi ở dưới lầu kiếm cớ
không đi. Nhưng mà trong lòng cô mơ hồ vì được mời mà vui vẻ. Dường như
cô không chán ghét anh…
********
Ngày hôm sau Giang Hạ gọi điện thoại cho ba, chỉ nói muốn cùng đồng
nghiệp đi chơi hai ngày. Ba Giang vui vẻ đồng ý, còn bảo cô đi chơi vui
vẻ, vì vậy cuối cùng một lý do cô cũng không có - - nếu như ba Giang
kiên trì bảo cô về thôn, cô có thể lấy lý do này từ chối Trình Dật Tu,
cũng có thể bóp chết ngọn lửa nhỏ trong lòng mình.
Tiếp tục bận rộn vài ngày, tiệc cưới số mười tám kết thúc, nhân viên
phòng yến hội thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi!
Ngày mai Giang Hạ có thể nghỉ phép, buổi tối lúc Trình Dật Tu bảo cô đến ăn khuya, cố ý dặn dò cô mang vài bộ quần áo tắm rửa và đồ cần thiết.
Bởi vì chỗ đó không tiện mua đồ.
Hứa Lôi hỏi chỗ nào, Trình Dật Tu chỉ nói là nơi hẻo lánh nhỏ, nói ra các cô cũng không biết.
Sau khi trở lại lầu sáu, Giang Hạ lấy túi du lịch chuẩn bị hành lý. Cô
chỉ lấy ra mấy bộ quần áo, dù sao chỉ ở một đêm, mang nhiều rất mệt.
Hứa Lôi ngồi trên giường nhìn cô thu dọn, vừa ăn khoai tây chiên vừa
nhắc nhở: “Mang theo khăn lông chưa? Kem đánh răng bàn chải đánh răng,
kem dưỡng da? Trời nóng nực dễ có muỗi, mang cả thuốc xịt muỗi nhé?”
Giang Hạ gật đầu, chạy tới tủ trong phòng vệ sinh lấy những thứ đó.
Giang Hạ vừa đi, Hứa Lôi nhảy từ trên giường xuống, nhìn thoáng qua
phòng vệ sinh. Thấy cô đang nhón chân lục tìm đồ, rất nhanh lấy ra gì đó từ trong túi áo nhét vào hành lý của cô, sau đó ngồi lại trên giường
nhàn nhã gặm khoai tây chiên.
********
Sáng sớm hôm sau, Trình Dật Tu bưng bữa sáng đến gõ cửa. Ăn xong bữa
sáng, nhiệm vụ rửa bát giao cho Hứa Lôi, anh liền thay Giang Hạ cầm hành lý chuẩn bị xuất phát.
Hứa Lôi dựa vào cửa đưa tiễn: “Tiểu Hạ Hạ, đầu bếp Trình, đi chơi vui vẻ!”
Trình Dật Tu dừng xe dưới lầu, lúc Giang Hạ lên xe phát hiện chỗ ngồi phía sau đặt rất nhiều đồ ăn, còn có đồ chơi Ultraman.
Cô chỉ Ultraman, “Anh mang cái này đi làm gì?”
Anh cười với cô, “Đến lúc đó em sẽ biết.” Lại chỉ những đồ ăn vặt kia: “Đồ ăn vặt đều chuẩn bị cho em.”
Giang Hạ ồ một tiếng, cô không phải là đứa bé, chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì.
Xe đi trên đường, đi về phía nam. Giang Hạ nhàm chán cầm di động nghịch, nghịch chán cho đến khi mắt khó chịu, hỏi: “Còn bao lâu nữa thì tới?”
“Khoảng hai giờ nữa, nếu em mệt thì cho ghế thấp xuống nghỉ ngơi một lát, khi nào đến anh sẽ gọi em.”
Giang Hạ nghe lời nhắm mắt nghỉ ngơi, tối hôm qua khuya mới ngủ, cô thật sự hơi mệt. Đợi cô tỉnh lại, xe đã dừng lại.
Cửa sau xe mở rộng, Trình Dật Tu đang ở bên ngoài chuyển những đồ ăn vặt và đồ chơi. Thấy cô tỉnh, nói: “Tỉnh rồi à? Vừa tới nơi, anh đang chuẩn bị sắp xếp đồ xong thì gọi em dậy.”
Giang Hạ dụi mắt nhìn xung quanh.
Là ngôi làng nhỏ, nhưng mà ít người hơn thôn ba mẹ cô ở, liếc mắt nhìn chỉ có vài hộ gia đình.
“Đây là đâu?”
Trình Dật Tu chuyển hết đồ, đến ghế trước thay cô mở cửa, “Đây là nơi anh ở lúc nhỏ.”
Giang Hạ ngẩn người, “Tôi nhớ, anh nói anh ở thành phố T mà.”
Anh cúi người thay cô cởi dây an toàn, “Trước bảy tuổi anh ở chỗ này, đến lúc đi học chuyển đến thành phố T.”
“À…”
Nhưng mà, anh mang cô đến nơi anh ở trước đây làm gì, hoài niệm lúc nhỏ sao?