Edit: Yuurei Bana.
Trình Dật Tu còn đang đợi Giang Hạ trả lời, mà Giang Hạ thật vất vả mới có dũng khí, bởi vì Ngưu Ngưu đột nhiên ngắt lời làm tiêu tán.
“không có việc gì, tôi chỉ muốn nói vừa đúng lúc tôi cũng đói.” cô tìm cớ linh tinh.
Đợi lúc thích hợp thì nói.
Trong lòng Trình Dật Tu hơi mất mát. Nhìn bộ dáng vừa rồi cô đỏ mặt lại khẩn trương, anh còn tưởng rằng cô sẽ nói cho anh nghe những lời anh muốn nghe.
“Nếu đã đói, trở về ăn cơm đi.” anh nói.
Lúc này Ngưu Ngưu cũng thở hồng hộc chạy tới trước mặt bọn họ, ngước đầu nói: “Chú A Tu, về nhà ăn cơm ạ!”
Trình Dật Tu ôm lấy Ngưu Ngưu, “Được rồi, về nhà ăn cơm!”
“Chú A Tu, cháu muốn cưỡi ngựa!”
“Được.”
Giang Hạ ở sau lưng bọn họ, nhìn Trình Dật Tu đem Ngưu Ngưu ngồi lên cổ. Ngưu Ngưu vui vẻ quơ hai tay, trong miệng hô: “đi! đi!”
Ánh trời chiều chiếu bóng dáng bọn họ thật dài, Giang Hạ liền cùng anh sóng vai đi, tràn đầy tươi cười.
*****
Trình Dật Tu mang theo hai chai rượu trắng làm quà, ông nội Chương vừa nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, mở một chai ra ngửi, thỏa mãn nói: “Rượu ngon, đêm nay A Tu phải bồi lão nhân uống mấy chén.”
Trình Dật Tu cười đồng ý, giải thích với Giang Hạ: “Ông nội Chương không thích gì khác, chỉ thích uống hai người.”
Bà nội Chương bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, trông thấy chai rượu trên bàn, oán trách nói: “A Tu sao cháu lại mang rượu tới, lão già này mà uống rượu liền dong dài không ngừng, rất đáng ghét.”
Ông nội Chương cầm hai chén rượu, rót đầy cho mình và Trình Dật Tu. “Rốt cuộc là ai dong dài, tôi còn chưa uống đâu đấy, bà đã cằn nhằn rồi.”
Trình Dật Tu và Giang Hạ nhìn nhau cười một tiếng, hai vợ chồng già cãi nhau vui thật.
Bà nội Chương làm cả bàn món ăn, bảo Giang Hạ ăn nhiều đồ ăn.
“cô gái à, ăn đùi gà đi, đây là gà nhà nuôi, ngon hơn gà mà các cháu mua!”
Trong bát Giang Hạ chất đầy món ăn, “Cảm ơn bà nội Chương, món bà làm ăn rất ngon.”
Bà nội Chương vui mừng nói: “Sao được chứ, sao có thể ăn ngon hơn đồ ăn A Tu làm được? Cậu ấy là đầu bếp, còn lợi hại hơn ông nội cậu ấy năm đó!”
Giang Hạ sững sờ, quay đầu hỏi Trình Dật Tu: “Hóa ra ông nội anh cũng là đầu bếp à?”
Trình Dật Tu gật đầu, “Năm đó ông nội anh là đầu bếp rất được hoan nghênh, nhà ai có việc hiếu hỉ (ma chay tiệc cưới), đều mời ông nấu ăn.”
Giang Hạ ồ một tiếng, khó trách anh lại chọn công việc khổ cực lại mệt mỏi nhất, xem ra ảnh hưởng từ gia đình từ nhỏ.
Ông nội Chương nghe bọn họ nhắc tới Trình lão gia tử, hỏi: “A Tu à, ngày mai là ngày giỗ của ông nội cháu đúng không?”
Trình Dật Tu gật đầu, “Ừm, cháu trở về là vì chuyện này.”
Giang Hạ cũng đoán trước được, ông nội anh không còn sống. Nhưng mà không nghĩ tới anh trở về là vì ngày giỗ ông nội.
Bà nội Chương ngồi bên cạnh đáp lời, “Mọi lần toàn mình cháu trở về, lần này tốt lắm, dẫn theo bạn gái trở về. Ông nội cháu nhìn thấy cũng yên tâm hơn.”
Giang Hạ vùi đầu gặm đùi gà, nghe lời bà nội Chương nói, đùi gà thiếu chút nữa rớt xuống.
Trình Dật Tu quay đầu nhìn cô, trong mắt mơ hồ có mong đợi. Nhưng mà Giang Hạ liên tục cúi đầu chọc đùi gà.
Trong lòng thở dài, nói: “Bà nội Chương, cô ấy là đồng nghiệp của cháu.”
Bà nội Chương bao nhiêu tuổi, làm sao có thể nhìn không ra hai người bọn họ căn bản không giống đồng nghiệp bình thường. Cười ha ha nói: “Coi bà lão này mắt mù so, nhiều năm như thế sao không thấy cháu mang đồng nghiệp khác trở về?”
nói xong lại gắp miếng thịt vào bát Giang Hạ, “Tiểu Giang à, ăn nhiều đồ ăn vào. Cháu quá gầy, sau này không dễ sinh đứa bé đâu!”
Giang Hạ muốn vùi mình vào trong bát…
Ăn xong cơm, ông nội Chương và Trình Dật Tu uống sạch một chai rượu trắng. Qủa nhiên như lời bà nội Chương nói, lão gia tử uống rượu say liền dong dài không dừng lại được, kéo Trình Dật Tu nhớ lại chuyện năm đó.
“Ông nội cháu, chính là người tốt, người tốt đó! Có một đứa cháu ngoan như cháu, cả đời ông ấy sống coi như không uổng phí!”
Trình Dật Tu cũng hơi say, trên mặt hiện hồng. Yên lặng nghe ông nội Chương nói chuyện, thỉnh thoảng đồng ý một câu.
“A Tu cháu cũng có phúc khí, nếu không phải ông nội nhận nuôi cháu, bây giờ cháu còn không biết ở chỗ nào. Ba mẹ cháu, quá tàn nhẫn…”
Bà nội Chương đang thu dọn bát đũa đột nhiên ngắt lời ông, “Lão già! Ông uống nhiều rượu lắm rồi, có đi được hay không, nhanh vào ngủ cho tôi!”
nói xong nói với Giang Hạ: “Tiểu Giang à, trời cũng không còn sớm, cháu và A Tu trở về đi. Bà thấy tiểu từ này cũng uống không ít, trở về còn phải cần cháu chăm sóc.”
Giang Hạ lên tiếng, cảm ơn bữa tối của bà nội Chương, đi bảo Trình Dật Tu về nhà. Sau khi anh đứng lên, dưới chân không vững thiếu chút nữa ngã xuống, nhanh chóng tới đỡ anh. Vừa rồi nhìn anh yên lặng, cô còn tưởng rằng anh không có say.
anh lại khoát tay, cố gắng trấn định nói: “không có việc gì, anh không say…” nói xong tự mình đi ra ngoài, nhưng đi chưa được ba bước, thiếu chút nữa lại ngã xuống.
Giang Hạ hiểu, bản thân nói không say nhưng kỳ thật là say!
cô vội dìu lấy tay anh, “Được rồi, anh không say. Tôi say, anh đỡ tôi được không?”
anh cười ngây ngô một tiếng, “Hóa ra là Hạ Hạ say, được, anh đỡ em.”
Hai người lung lay đi về, vóc dáng Trình Dật Tu cao, Giang Hạ không nâng được anh, chỉ có thể đem cánh tay anh quàng qua cổ mình, một tay đỡ lấy eo anh, mới có thể không làm anh té ngã.
Vất vả lắm mới về đến nhà, Giang Hạ đỡ anh đến phòng lầu một, ném lên giường. cô lau đầu đầy mồ hôi, nghĩ thầm, người này thật nặng!
anh lại không yên lặng ngủ, mới vừa nằm xuống giường lại ngồi dậy. Vẻ mặt khẩn trương nói: “Hạ Hạ em muốn đi đâu?”
Giang Hạ thay anh cởi giày ra, “Tôi không đi, anh mau ngủ đi!”
anh vui vẻ cười ngây ngô, “Được, ngủ, Hạ Hạ uống rượu say muốn ngủ.”
Giang Hạ: …
Hóa ra anh uống say sẽ có bộ dáng như thế này.
Xoay người chuẩn bị lấy chậu nước nóng giúp anh lau mặt, lại bị anh kéo lấy. Giống như con chó nhỏ bị bỏ rơi đáng thương nói: “Em muốn đi đâu, đừng bỏ anh đi.”
Giang Hạ vỗ tay anh an ủi, “Ngoan, tôi đi lấy nước rửa mặt cho anh.”
“không! Em đừng đi!” anh đột nhiên không vui, tay dùng
sức, đem Giang Hạ túm đến bên giường.
Giang Hạ đứng anh ngồi, anh ôm chặt cô, vùi đầu ở eo cô.
“Hạ Hạ, anh rất nhớ em… không cần đi, có được không?”
Giọng nói của anh rất đè nén, mang theo thống khổ, đột nhiên Giang Hạ mềm lòng, mặc anh ôm. “Được, tôi không đi, anh ngủ có được không?”
anh ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ mê mang khi say rượu. “Vậy em ngủ cùng anh.”
Giang Hạ nhìn thẳng anh, chắc chắn anh say thật, mới nói: “Được, tôi ngồi chỗ này cùng anh được không?”
anh cười vui vẻ, nằm dài trên giường, vỗ vị trí bên cạnh.
Giang Hạ nổi cáu, người này say rượu còn được voi đòi tiên!
Trình Dật Tu thấy cô không di chuyển, trong mắt tràn đầy ủy khuất, cắn môi, đáng thương nhìn cô.
Giang Hạ thở dài, cởi hài ngồi vào bên cạnh anh. Nhưng mà vừa mới lên giường liền bị anh kéo vào trong lòng, ôm chặt.
Giang Hạ bị anh ôm chặt, sắp thở không được. Vỗ cánh tay anh nói: “anh nhanh buông ra, tôi sắp bị anh bóp chết!”
Cánh tay anh buông lỏng một chút, đầu anh lại chôn ở vai cô không động. Giang Hạ cho rằng cuối cùng anh cũng ngủ. Mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe anh rầu rĩ nói: “Hạ Hạ, ngày mai đi cùng anh gặp ông nội, được không?”
Giang Hạ nhìn ra được tình cảm giữa anh và ông nội rất tốt. Hơn nữa vừa rồi ở nhà họ Chương, nghe lời ông nội Chương nói, anh và ông nội hình như không có quan hệ máu mủ, không biết sao, nghe xong cô hơi đau lòng thay anh.
“Được.” cô trả lời.
nói xong lại cảm thấy không đúng, không phải là anh say sao, sao một lát lại nói chuyện bình thường rồi?
Nghi ngờ duỗi tay nâng cằm anh, muốn nhìn xem anh có vẻ mặt gì. Liền thấy anh cười ngây ngô nói: “Hạ Hạ em thật tốt, em là cô gái tốt nhất trên đời này.”
Giang Hạ vỗ trán, “Ngoan, nhanh ngủ đi.”
anh méo miệng, “Em dỗ anh ngủ…”
Giang Hạ: …
cô nghĩ nên lấy di động chụp lại bộ dáng anh bây giờ, đợi khi anh tỉnh rượu lấy ra cho anh xem!
không đợi Giang Hạ trả lời, anh chủ động kéo tay cô để ngang hông mình.
Giang Hạ bị buộc nghiêng người đối mặt với anh, cô phát hiện ra tư thế của hai người, quá mức thân mật.
cô gối đầu lên cánh tay anh, một tay chống đỡ trước ngực anh, một tay để bên hông anh.
Mà anh thì sao, ôm cả người cô vào trong ngực, giống như ôm một con búp bê, vì không để cô chạy trốn, chân dài khóa chặt cô lại, làm cô không thể cử động.
Giang Hạ có thể cảm nhận được hô hấp của anh trên đỉnh đầu, ấm nóng, thổi sợi tóc lướt nhẹ trên mặt cô, hơi ngứa.
trên mặt liền hồng, như vậy quá… Qúa xấu hổ. cô động, muốn dãn khoảng cách, lại bị anh ôm chặt hơn.
“Hạ Hạ ngủ… Hạ Hạ, anh rất yêu em…”
Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như là nói mê. cô ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy anh nhắm mắt lại.
Ngủ rất nhanh.
Có thể là do say rượu, anh ngủ say tựa như đứa bé. Khẽ bĩu môi, lông mi thật dài làm cô nhìn đỏ mặt.
cô nhịn không được duỗi tay vuốt khẽ gò má anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng thích anh…”
nói xong lại cảm thấy hơi xấu hổ, vùi mặt vào trong ngực anh. Cho nên cô không phát hiện, sau khi cônói xong, lông mi thật dài run run.