Edit: Yuurei Bana.
Bởi vì Trình Dật Tu tỏ tình trước mặt mọi người, tất cả tâm tình xấu của Giang Hạ đều tan thành mây khói. Thăng chức, Hạ Bạch Tuyết gì đó, toàn bộ đều bị ném ra sau đầu. Chỉ còn lại ngọt ngào chưa tan.
Sau khi tan cuộc, có vài đồng nghiệp nam mời Trình Dật Tu ăn khuya, bị anh lấy lý do quá muộn từ chối.
Xe đến tiểu khu, Trình Dật Tu mang cái thùng ra. Giang Hạ tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
anh cố làm ra vẻ thần bí thừa nước đục thả câu, “Về nhà em sẽ biết.”
Lên tới tầng năm, anh để cái thùng lên bàn ăn, Giang Hạ không đợi được mở ra, lúc nhìn được thứ bên trong, ngạc nhiên nói: “A! Cá muối!”
anh sủng ái hỏi cô: “Thích ăn như thế nào, anh làm cho em nhé?”
cô không chút do dự nói; “Cơm chiên cá mòi!”
Trình Dật Tu duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, “Muộn như vậy không cần thiết phải nấu cơm, làm cháo nhé.”
“Được được được!” Chỉ cần có ăn, sao cũng được, huống chi còn có cá muối.
Thành phố T không có biển, bởi vậy hải sản thành đồ quý hiếm, quý thì không cần nói, vận chuyển đến sẽ không còn tươi mới. Hôm nay Trình Dật Tu đi ra ngoài mua hải sản, nhớ trong nhà còn có đồ tham ăn, cho nên cố ý chọn một thùng mang về.
Trình Dật Tu cầm cá muối đi đến phòng bếp rửa sạch, Giang Hạ cũng đi vào theo, đến gần nhìn anh làm như thế nào.
anh chọn cá muối rất lớn, Giang Hạ làm việc ở khách sạn đã lâu, chưa ăn thịt heo nhưng cũng nhìn qua heo chạy. Hỏi: “Cá muối này có phải rất quý không?” Dựa theo giá thị trường thành phố T, cá muối ngon như vậy, giá cũng phải trên hai ngàn.
anh rửa sạch nội tạng cá muối, cười nói: “không đắt, bờ biển tiện hơn rất nhiều.” Nếu cô biết một bát cháo cô ăn rất đắt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.
Giang Hạ tin là thật, “Vậy sao? Có cơ hội em nhất định sẽ đến bờ biển ăn một bữa.”
“Được, khi nào muốn đi, anh đi cùng em.”
Lúc anh nói chuyện không nhìn về phía cô. Dáng người anh cao lớn mặc tạp dề chen lấn trong phòng bếp, ánh sáng ấm áp chiếu lên người anh. anh cầm dao trong tay thuần thục đem cá muối cắt thành miếng, trên mặt khẽ cười, rất tự nhiên trả lời cô.
Đột nhiên Giang Hạ cảm thấy một màn này rất ấm áp, không kìm lòng nổi, nhón chân lên, hôn lên mặt anh một cái.
Trình Dật Tu sửng sốt. cô còn chưa từng chủ động hôn môi anh, cho dù là gò má. Dừng lại động tác trong tay, nhìn chằm chằm cô lẩm bẩm: “Hạ Hạ…”
Giang Hạ vừa nhìn ánh mắt anh khác thường, vội vàng lui về sau một bước, “anh nhanh nấu cơm đi, em đói bụng rồi.” nói xong chạy ra khỏi phòng bếp, đứng trong phòng khách cất giọng nói: “Cháo này cần phải nấu một lúc, em về nhà tắm trước.”
Trong phòng bếp Trình Dật Tu nhận mệnh tiếp tục làm việc, sau khi nghe được tiếng đóng cửa, thở dài cười khổ.
Giang Hạ về nhà tắm rửa xong, tìm bộ đồ ngủ bằng bông tay áo và quần đều dài mặc vào. Bộ đồ ngủ này vốn là ra ngoài chơi cùng Trình Dật Tu nên tìm mua, ở bên ngoài mặc vào an toàn hơn được một chút. Ai biết đêm hôm đó bởi vì anh uống say, căn bản không có rửa mặt. Bộ đồ ngủ này không lôi ra, sau khi trở về liền cho vào ngăn tủ. Bởi vì một lát nữa còn phải xuống lầu ăn cháo, cho nên hôm nay cô mặc bộ này.
Sấy khô tóc, lại kì kèo một lát, Giang Hạ mới đi xuống lầu.
Lúc Trình Dật Tu mở cửa đang cầm khăn lông lau tóc, trên người chỉ mặc áo ba lỗ màu đen và quần dài rộng thùng thình. Lúc Giang Hạ đi qua người anh vào nhà, ngửi thấy mùi xà bông. Xem ra anh vừa mới tắm qua.
“Em tính thời gian xuống à?” anh hỏi.
“Hả?” Giang Hạ hơi sững sờ.
anh lấy tay véo mũi cô, “Cháo vừa nấu xong em đã tới rồi, có phải có dị năng tham ăn đặc biệt hay không?”
Giang Hạ cầm tay anh, “anh chê em tham ăn à?”
Trình Dật Tu đóng kín cửa chính, khóe miệng thấp thoáng nụ cười xấu xa. “Em ăn, anh sẽ làm, Hạ Hạ, em nói xem chúng ta có phải là trời sinh một đôi hay không?”
Giang Hạ: …
“Cháo đâu, em đói.”
Trình Dật Tu bỏ khăn lông xuống đi đến phòng bếp lấy cháo. Bây giờ đã hơn mười một giờ, Giang Hạ ăn cơm lúc bốn giờ rưỡi, bây giờ bụng đã sớm réo. Ngửi thấy hương vị cháo thơm ngon, không khỏi chép chép miệng.
Trong cháo bỏ thêm gừng loại trừ vị tanh, hành lá cắt nhỏ. Múc một muỗng cho vào miệng, cá muối dai mềm và cháo trắng mềm dẻo, quả thực ăn rất ngon!
Giang Hạ ăn hai bát, lúc muốn ăn bát thứ ba thì bị Trình Dật Tu ngăn cản. “Muộn như thế, ăn nhiều quá không tốt với bao tử. Cá muối còn rất nhiều, ngày mai anh lại làm cho em.”
Giang Hạ sờ sờ bụng, thật sự là không ăn được nữa. Bĩu môi nói: “Vậy cũng được, ngày mai em muốn ăn thịt kho tàu với cá muối.” Cá muối phải ăn con to mới sảng khoái.
Trình Dật Tu duỗi tay vuốt mũi cô, “Được, cá muối thịt kho tàu!” Sau đó dọn dẹp bát đi phòng bếp rửa. Giang Hạ vội vàng đuổi theo.
“Để em làm, anh nấu cơm em rửa bát.” cô đoạt lấy bát, chen lấn bên cạnh bồn rửa bát Trình Dật Tu đang đứng.
Trình Dật Tu cũng không tranh cùng cô, đứng bên cạnh nhìn cô nghiêm túc rửa bát.
Tóc cô rất dài, sau khi tắm xong liền xõa ra, anh có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu thơm mát. anh tiến đến gần, muốn xem cô dùng dầu gội đầu nhãn hiệu gì, thơm như vậy. Bất ngờ chạm vào sợi tóc cô, tóc đen trơn mượt như nhung.
Xúc cảm này quá hoàn hảo, anh đem mặt dán lại gần. Sau khi Giang Hạ phát hiện, quay đầu lại nhìn anh, “anh sao thế?”
Tay anh từ phía sau nhốt chặt eo cô, “Em thật thơm.”
Tay Giang Hạ dính nước rửa bát, không thể kéo tay anh, chỉ có thể vặn vẹo eo bảo anh buông ra, “Buông ra, anh như vậy em rửa bát làm sao.”
Hai người đều mặc một bộ áo ngủ thật mỏng, cô vặn vẹo như thế, Trình Dật Tu vốn không có tâm tư gì trong mắt đột nhiên tối lại. “Vậy thì đừng rửa.”
anh chui vào cổ cô, ngửi mùi hương trên người cô. Vô ý thức ôm cô càng chặt hơn.
Giang Hạ đỏ mặt, vội vàng rửa bọt trên tay đẩy anh ra.
Làm sao mà đẩy ra được. anh khẽ hôn lên gáy cô, thở bên tai cô, tê tê dại dại. Giang Hạ chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, ngay cả khí lực cũng không có, trong đầu mờ mịt, chỉ có thể ngã vào lòng anh.
“Hạ Hạ, Hạ Hạ…” anh nhẹ nhàng gọi tên cô, quay đầu cô lại, nhanh chóng hôn lên.
Giang Hạ vịn tay vào thành rửa bát, sau lưng bị anh ép chặt, nghiêng đầu hôn môi anh. Cảm nhận được anh nhiệt tình và xâm lược, lại vô lực phản kháng.
Trình Dật Tu không đè nén muốn đòi hỏi càng nhiều, hai tay chậm rãi hướng lên trên. Chạm
đến nơi mềm mại làm anh khát vọng lại nóng lòng, giống như lửa cháy trên đồng cổ, hận không thể cháy lan cả đồng cỏ.
Hô hấp của hai người hòa vào nhau, trên mặt Giang Hạ đỏ ửng, hơi thở đều nóng hổi. Trước ngực truyền đến cảm giác xa lạ, làm cho cô hoảng hốt, muốn ngăn cản, vừa mở miệng lại thành tiếng than nhẹ.
âm thanh này tựa như chất xúc tác, vốn là Trình Dật Tu đã dần quay lại biên giới, nay hoàn toàn mất lý trí. Gầm nhẹ một tiếng, đem cô bế lên, bước nhanh vào phòng.
Lúc chạm vào giường, Giang Hạ tỉnh táo lại. Trước khi anh nhào lên, cô lăn sang một bên giường.
“không, không được!” Hơi thở của cô gấp gáp, nhưng giọng nói rất kiên quyết.
Động tác Trình Dật Tu cứng tại chỗ, một chân đã để trên giường, một chân khác che khuất dưới giường, hai tay chống trên chăn. Trong mắt tràn đầy khát vọng nhìn cô.
cô không dám nhìn anh, dứng dậy từ bên kia bò xuống giường. “Em, em phải về.” cô cúi đầu kéo kéo quần áo hơi nhăn, từ cuối giường vòng qua, muốn rời đi.
Làm sao Trình Dật Tu có thể để cô đi, nhanh chóng ngăn cô lại, “Xin lỗi Hạ Hạ, anh không muốn như vậy. Em đừng đi, ở cùng anh một lát được không?”
trên mặt Giang Hạ nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn anh, sợ mình nhìn thấy mắt anh sẽ bị mất hồn.
anh ôm lấy cô, ở bên tai cô nhẹ giọng cầu xin, “Hạ Hạ tốt, đừng đi lúc này…”
Trong giọng nói của anh mang theo khẩn cầu, làm Giang Hạ không đành lòng, thuận theo để anh lẳng lặng ôm.
Trình Dật Tu cố gắng làm mình bình tĩnh lại, không dám ôm thật chặt, hai tay nhẹ nhàng ôm eo cô.
Đồ ngủ của Giang Hạ có túi, tay anh khó tránh khỏi đụng phải. Cảm giác bên trong có đồ gì đó hơi mỏng, kỳ quái lấy ra.
Trong phòng đèn sáng, hai người đều thấy rõ thứ anh cầm trên tay, hình vuông.
Vất vả lắm Trình Dật Tu mới đè ngọn lửa xuống lại cháy lên, giọng khàn khàn nói: “Hạ Hạ, hóa ra em… Chuẩn bị tốt rồi à?”
Giang Hạ nhìn đồ móc ra từ trong túi cô, quả thực muốn tìm khe dưới đất chui vào, “không phải, đây không phải là của em!” Sao trong túi cô lại có thứ này?
Trình Dật Tu nghe xong, ngọn lửa trong mắt càng tăng.
Thấy vẻ mặt anh không bình thường, Giang Hạ hoảng hốt bỏ chạy thục mạng, lần này cô chạy rất nhanh, Trình Dật Tu không thể bắt được.
Cửa chính “Bụp” một tiếng đóng lại, Trình Dật Tu bóp đồ trong tay, thở dài một hơi, ngã xuống giường.
Nhìn mà không ăn được, thật sự là…
Ngày hôm sau, Giang Hạ cố ý chạy bộ sớm, chỉ sợ gặp được anh sẽ lúng túng. Nhưng mà lúc xuống lầu, anh đã đứng ở hành lang tầng năm đợi.
Giang Hạ suy nghĩ cả đêm mà không nghĩ ra, trong túi của mình sao lại có vật này, gặp được anh lại không tự chủ được đỏ mặt.
Cũng may anh không nói lại chuyện tối hôm qua, rất bình thường bồi cô cùng chạy bộ. Mới làm cô thoải mái.
Đến khách sạn, Giang Hạ đi gặp mặt nhân viên như mọi ngày, lại không thấy Trần Yến. Cho đến khi hội nghị thường kỳ xong, mới thấy cô ấy vội vã chạy tới.
Giang Hạ kỳ quái hỏi: “cô đi đâu vậy?”
Vẻ mặt Trần Yến ấm ức, “Quản lý Hạ muốn điều tôi đến nhà hàng Tây, tôi không muốn đi…”