Giang Hạ không nghĩ tới Chu Sâm sẽ đến tìm cô, “Chu đội tìm tôi có việc
gì sao?” Mặc dù anh là quản lý bộ phận an ninh, nhưng mà tất cả mọi
người đều quen gọi anh là Chu đội.
Chu Sâm đưa túi to trong tay cho cô, “Tôi vừa gặp Trần Yến, cô ấy nhờ
tôi ra ngoài mua hai phần lẩu cay Tứ Xuyên. Phần này là đưa cho cô.”
Trần Yến là nhân viên do Giang Hạ quản lý, có quan hệ rất tốt với Giang
Hạ. Có đôi khi thức ăn trong nhà ăn nhân viên không ngon, các cô liền ra ngoài mua lẩu cay Tứ Xuyên ăn. Cho nên nghe Chu Sâm nói như thế, Giang
Hạ vui vẻ nhận túi đồ.
“Cảm ơn anh Chu đội.”
Chu Sâm cười nói: “Không cần khách sáo, dù sao tôi cũng thuận đường. Vậy cô ăn đi, tôi còn có việc đi trước.”
Giang Hạ nói lời tạm biệt với Chu Sâm, sau khi đợi anh đi xa, nhấc túi
ngửi một cái, hương vị lẩu cay Tứ Xuyên rất thơm, ngửi mùi làm nước
miếng chảy ra. Xoay người chuẩn bị từ cầu thang quay về phòng làm việc
để tiêu diệt. Liền thấy Trình Dật Tu đứng ở cầu thang, lông mày cau lại, bộ dáng không quá vui vẻ.
Hôm nay anh mặc trang phục đầu bếp, từ trên xuống dưới đều là màu trắng, phía trên rộng rãi phía dưới hẹp cùng với móc gài thiết kế hoàn mỹ làm
dáng người anh rất cao. Giữa eo buộc chiếc tạp dề, sạch sẽ mà chỉnh tề.
Hai bên ống tay áo gấp đến khuỷu tay, lộ ra bên ngoài cánh tay màu lúa
mạch, tĩnh mạch hơi hiện, vừa nhìn chính là rắn chắc mạnh mẽ.
Nhớ tới lúc bếp trưởng Vu mặc quần áo làm việc, lúc nào nút áo cũng
không cài được, Giang Hạ không khỏi cảm thán, dáng người đúng là rất
quan trọng!
Không biết có phải là do mùi thơm của lẩu cay Tứ Xuyên hấp dẫn, Giang Hạ không tự giác được nuốt nước miếng. Hỏi: “Đầu bếp Trình, anh có chuyện
gì sao?”
Trình Dật Tu gật đầu, đưa thực đơn trong tay cho Giang Hạ xem. “Phòng
bếp vừa nhận được thông báo làm thêm bốn bàn, đồ ăn đã có trong thực
đơn, nguyên liệu mua chỉ có thể làm được hai phần. Muốn để cho cô và
khách hàng nói chuyện, xem hai bàn khác có thể đổi món ăn được không.”
Một tay Giang Hạ cầm thực đơn, một tay hơi nâng lẩu cay Tứ Xuyên. “Như
vậy à, nhưng mà tiệc rượu lần này do Hứa Lôi lôi kéo được, khách hàng
vẫn liên lạc cùng cô ấy. Nếu không tôi bảo Hứa Lôi một tiếng, bảo cô ấy
bàn bạc với khách hàng, sẽ không có vấn đề gì.”
Trình Dật Tu nói một tiếng cảm ơn, lại nhìn lẩu cay Tứ Xuyên trên tay Giang Hạ. “Cô ăn cái này sao?”
Giang Hạ xấu hổ cười, “Buổi trưa không có thời gian đi ăn cơm.”
Trình Dật Tu ghét bỏ nói: “Thức ăn rác rưởi này đều dùng dầu và hương liệu nhân tạo, còn không ngon nữa.”
Anh nói giống như người lớn nói với trẻ nhỏ không nên ăn đồ ăn vặt, làm
Giang Hạ hơi lúng túng. “A… Kỳ thật, tôi chỉ ngẫu nhiên mới ăn một lần.”
Trình Dật Tu lại nhìn túi đồ, ừ một tiếng. Xoay người đi trở về. Phòng
làm việc của Giang Hạ ở dưới lầu, cho nên cũng đi từ cầu thang xuống. Vì vậy hai người một trước một sau đi ở hành lang.
Góc rẽ hành lang có cái thùng rác, đột nhiên Trình Dật Tu dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Giang Hạ.
Giang Hạ nhất thời không hiểu được ý tứ của anh, ánh mắt nghi vấn nhìn anh.
Trình Dật Tu nhìn lẩu cay Tứ Xuyên trong tay cô, lại nhìn thùng rác một lát.
Trong nháy mắt Giang Hạ phản ứng kịp, là muốn đem lẩu cay Tứ Xuyên của cô ném vào thùng rác sao?
Cô mới không cần!
Giang Hạ giả bộ không hiểu, mỉm cười (mỉm cười giả dối) nói với anh:
“Đầu bếp Trình còn có chuyện gì không? Vậy tôi về phòng làm việc trước.” Nói xong tiếp tục xuống lầu. Nhưng mà một giây sau túi đồ trong tay bị
người ta lấy đi, “Đông” một tiếng bị ném vào thùng rác.
Động tác của Trình Dật Tu rất nhanh, Giang Hạ căn bản không kịp ngăn
cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơm trưa của mình biến thành rác rưởi.
“Đầu bếp Trình anh làm gì vậy?” Việc này cũng quá phận rồi đấy! Cô và anh rất quen thuộc à? Anh quản được cô muốn ăn cái gì sao?
Trên mặt Trình Dật Tu có vài phần áy náy, “Ngại quá, đây là thói quen
nghề nghiệp của tôi, thấy đồ ăn không tốt cho sức khỏe liền ném đi.”
Giang Hạ: …
Cho nên đây là trách cô xui xẻo gặp được anh sao?
Trình Dật Tu không nói gì nữa, xuống cầu thang rời đi. Sau lưng anh Giang Hạ làm động tác vung quyền.
Mẹ kiếp, thói quen của anh liên quan gì đến tôi, vì sao lại ném cơm trưa của tôi?
Trở lại phòng làm việc, Giang Hạ đem thực đơn báo cho Hứa Lôi, thấy Hứa
Lôi nói không thành vấn đề. Dùng bộ đàm báo cho đầu bếp. Sau đó cô đột
nhiên nhớ tới, loại chuyện thay đổi thực đơn nhỏ nhặt như thế này, cần
gì bếp trưởng tự thân xuất mã? Cho nên vừa rồi thật sự không phải là anh cố ý hủy đi cơm trưa của cô?
Cô lấy bánh bích quy từ trong ngăn kéo ra. Nhưng mà ngửi qua mùi thơm
của lẩu cay Tứ Xuyên, chút ít bánh quy này quả thực khó có thể nuốt
trôi. Vì vậy quyết định chuồn ra ngoài mua phần lẩu cay Tứ Xuyên về.
Ra khỏi phòng làm việc liền gặp được Trần Yến đi tới. “Quản lý Giang đi đâu thế?”
Giang Hạ nhíu lông mày, “Đừng nói, cô giúp tôi mua phần lẩu cay Tứ Xuyên bị ném vào thùng rác, cho nên tôi muốn đi mua lại một phần.”
Vẻ mặt Trần Yến kỳ quái, “Ách, khi nào thì tôi mua cho cô lẩu cay Tứ Xuyên?”
“Không phải là cô bảo Chu Sâm giúp tôi mang tới sao?”
Trần Yến càng cảm thấy kỳ quái, “Không có, lúc trước ăn cơm trưa, Chu
Sâm hỏi sao không nhìn thấy cô. Tôi nói cô đang bận, chắc là không rảnh
ăn cơm. Sau đó anh ta liền rời đi.”
Giang Hạ hơi mông lung, “Vậy, vậy chẳng lẽ lẩu cay Tứ Xuyên do anh ta mua?”
Trần Yến nghe, thần bí nói: “Tối hôm qua chuyện hát tôi có nghe nói, tôi thấy Chu Sâm có ý với cô đó.”
“Cô nghe ai nói?”
“Mọi người đi hát truyền ra, hơn nữa hình đầu bếp Trình hát, thật sự rất đẹp trai!”
Giang Hạ: …
Ánh sáng tối tăm như vậy, rốt cuộc là từ đâu nhìn ra được đẹp trai?
Trần Yến còn định nói gì đó, đột nhiên bộ đàm của Giang Hạ vang lên.
“Quản lý Giang, phiền cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Là Trình Dật Tu.
Trần Yến vừa nghe đầu bếp Trình tìm, vội vàng để Giang Hạ đi.
“Nhớ kỹ phải giúp tôi nhìn đầu bếp Trình vài lần!”
Giang Hạ không còn gì để nói, trên đường đi luôn nghĩ Trình Dật Tu tìm
cô có chuyện gì. Đến bên ngoài phòng bếp trưởng, hít sâu một hơi, đảm
bảo mình không vì lẩu cay Tứ Xuyên mà sinh ra tức giận, khuôn mặt tươi
cười gõ cửa.
Bên trong có người đáp: “Vào đi.”
Giang Hạ đẩy cửa đi vào, đầu tiên là nhìn trên bàn làm việc có cơm chiên vàng óng.
Không phải là trong mắt cô chỉ thấy được đồ ăn, mà là cô thực sự đói, từ buổi sáng đến bây giờ chỉ ăn hai lát bánh mì. Mà mùi thơm của cơm chiên trên bàn… Thật sự là quá hấp dẫn!
Chịu đựng nước miếng, nhìn về phía người ngồi phía sau bàn làm việc. “Đầu bếp Trình, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Trình Dật Tu cầm lấy bút viết gì đó, nghe vậy chỉ cơm chiên, nói: “Vừa
rồi ném cơm trưa của cô, thật sự là xấu hổ, đây là bồi thường.”
Vẻ mặt rất chân thành.
Giang Hạ nuốt nước miếng một cái, “Anh nói là, cơm chiên này là cho tôi?”
Trình Dật Tu thấy vẻ mặt thèm ăn của cô, nhịn không được cười nói: “Nhanh ăn đi, bị người ta nhìn thấy thì không tốt.”
“Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Giang Hạ kéo ghế ngồi xuống, không thể đợi được nữa múc một miếng đưa vào miệng.
Bên trong cơm chiên có tôm bóc vỏ, đậu xanh, nấm hương, chân giò hun
khói, cà rốt, mỗi hạt cơm đều sáng long lanh, ăn vào trong miệng mềm dẻo rất ngon miệng.
Cơm chiên Dương Châu Giang Hạ nếm qua rất nhiều, đây là lần đầu tiên ăn được mỹ vị như vậy, không chỉ ăn ngon, mà còn đẹp mắt.
Giang Hạ xem như là tín đồ ăn uống chân chính, có ăn ngon, hiềm khích
lúc trước đều không để ý. Trong miệng nhét đầy đồ ăn, hỏi: “Đầu bếp
Trình, cơm này là ai làm thế, ăn ngon thật.”
Trình Dật Tu để bút trong tay xuống, ôm hai tay dựa lưng vào ghế nhướn
mày nhìn cô. “Nếu tôi bồi thường cho cô, đương nhiên là tôi làm.”
Giang Hạ giơ ngón tay cái lên, “Đầu bếp Trình thật sự là danh bất hư truyền! Cơm chiên làm cũng có thể ngon như thế!”
Trình Dật Tu đứng dậy dùng cốc giấy rót cho cô cốc nước đặt lên bàn, “So với thức ăn rác rưởi kia có ngon hơn không?”
“Nếu như mỗi ngày có thể ăn được cơm chiên ngon như thế, ai còn nguyện ý ăn thức ăn rác rưởi đó.”
“Có phần cơm chiên là có thể thõa mãn, xem ra cô rất dễ nuôi.”
Giang Hạ: …
Còn không phải là bị thức ăn của ba cô nuôi dưỡng thành như vậy sao.
Ăn cơm chiên xong, lại uống nửa chén nước, Giang Hạ ợ tại chỗ. Vội vàng
che miệng lại, “Ăn quá no bụng, bình thường tôi không ăn nhiều như vậy,
thật sự cơm chiên anh làm quá ngon.”
Trình Dật Tu đã thấy qua sức ăn lớn của cô ở nhà ăn, cười. “Quản lý Giang không chê là tốt rồi.”
“Sao có thể chứ! Có thể ăn được cơm đầu bếp làm là vinh hạnh của tôi.”
“Vậy sau này thường xuyên làm đồ ăn cho cô.”
Giang Hạ chỉ coi đây là lời nói khách sáo của anh, “Vậy cảm ơn đầu bếp Trình, tôi đi về trước.”
Sau khi Giang Hạ rời đi, mắt Trình Dật Tu nhìn cái đĩa sạch sẽ. Từ tối hôm qua tâm tình đã bắt đầu buồn bực, đột nhiên tốt hơn.
*****
Bởi vì không đủ nhân viên, bữa tiệc đêm nay Giang Hạ cũng làm nhân viên
phục vụ. Chờ đến lúc rảnh, về đến nhà đã sắp mười một giờ. Đi đến sân
thượng dọn quần áo, ngửi thấy được mùi thuốc lá. Thăm dò nhìn xuống, có
người dựa vào lan can can ban công hút thuốc lá. Bởi vì hai tầng đều
không có mở đèn sân thượng, cho nên cô chỉ nhìn thấy bóng người mơ hồ,
còn có khói lửa trong bóng đêm lúc sáng lúc tối.
Lúc tắm Giang Hạ còn đang suy nghĩ, người ở lầu dưới là ai, sao mình chưa có cơ hội gặp?
Sáu giờ rưỡi ngày hôm sau, đồng hồ sinh lý khiến Giang Hạ tỉnh lại. Sau
khi rửa mặt, mặc lên bộ quần áo thể thao ra công viên chạy bộ.
Từ nhỏ cô đã có thói quen này, muốn bỏ cũng không được. Cho nên dù trời có chút âm u, cô vẫn đi công viên.
Bình thường Giang Hạ sẽ chạy hai vòng quanh hồ, nếu dậy muộn không kịp
thì chạy một vòng. Hôm nay trời đầy mây, người luyện tập buổi sáng ít
hơn rất nhiều. Chạy một vòng, trên người đã đầy mồ hôi, Giang Hạ dừng
lại nghỉ ngơi một chút, theo quán tính muốn lôi điện thoại ra tự sướng.
Kỳ thật thói quen này là do ba Giang bức bách. Bởi vì ông và mẹ Giang
chuyển đến nông thôn ở, sợ con gái ở nhà một mình lười biếng không rèn
luyện, cho nên bảo cô mỗi ngày đều chụp ảnh mình chạy bộ làm chứng.
Giang Hạ đứng ở ven đường, lấy bối cảnh là cây liễu rủ xuống phía sau,
giơ tay hình chữ v, vừa định chụp ảnh, nhưng trong màn hình có hình
người phía sau chạy tới. Vì vậy chờ, chuẩn bị chờ người kia chạy đi lại
chụp.
Nhưng mà người kia dừng lại sau lưng cô. Giang Hạ kinh ngạc quay đầu lại nhìn, “Trình, đầu bếp Trình?”