Edit: Yuurei Bana.
Tiếu Hành Thủy nhìn hai người nói chuyện, rất tự giác đi ra ngoài. Trình Dật Tu nịnh nọt kéo Giang Hạ ngồi xuống, “Hạ Hạ, em tức giận à?”
Giang Hạ phồng má, “anh không nhìn ra sao?”
Trình Dật Tu ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Hạ Hạ anh xin lỗi, thực sự anh không cố ý lừa gạt em, anh nhất thời quên mất.”
“Chuyện này mà cũng có thể quên sao?” Giang Hạ đưa tay cản anh chui vào ngực cô. Mỗi lần đều như vậy, cô tức giận anh lại giả bộ đáng thương.
anh nghiêm túc gật đầu, “Sáng sớm hôm nay vốn định chuẩn bị nói cho em biết, nhưng mà em vội vã bỏ chạy vào trong nhà hàng, anh không kịp nói.”
“Sao nói thế nào cũng là em không đúng thế?”
“không không, là anh không đúng, em phạt anh đi.”
“không dám, anh là ông chủ, em chỉ là một nhân viên sao dám phạt anh.”
Trình Dật Tu đáng thương nhìn cô, “Hạ Hạ, tiền anh dành mấy năm đều dồn vào khách sạn này, sau này em chính là bà chủ, mỗi tháng đừng quên phát tiền tiêu vặt cho anh nhé.”
Giang Hạ không giả bộ nghiêm túc được nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên. “anh thành thật nói cho em biết, rốt cuộc anh gạt em bao nhiêu chuyện.”
Trình Dật Tu dựng thẳng hai ngón tay lên thề: “không có, anh không còn việc gì lừa gạt em nữa. Nếu như sau này em phát hiện ra chuyện gì đó, anh liền…”
nói còn chưa xong, Giang Hạ che miệng anh, “Hừ! anh tùy tiện thề cái gì thế, em bảo anh thề à?”
Trình Dật Tu cười nói: “Kỳ thật em không có giận anh sao?”
Giang Hạ chán nản trừng mắt nhìn anh, cô phát hiện mình bị anh ăn sạch rồi, chỉ cần anh nói gì đó vui vẻ cô sẽ không còn tức giận nữa. Làm cho cô có cảm giác mình không có nguyên tắc, nhưng mà hết lần này đến lần khác cảm giác này rất tốt đẹp, giống như hai người thích nhau ở cùng một chỗ, sẽ không còn vấn đề gì nữa, ngoại trừ hạnh phúc chính là ngọt ngào. Loại cảm giác này sẽ làm người ta nghiện, cô cảm giác mình không còn phòng bị.
********
Trình Dật Tu và Giang Hạ cùng nhau rời Ức Hạ. Nhân viên nhìn thấy, đều bàn tán sôi nổi thân phận của Trình Dật Tu. Cũng không biết là ai lan truyền ra trước, nói Trình Dật Tu chính là ông chủ của Ức Hạ. Sau đó lại có người suy đoán quan hệ của bọn họ, có người nói là bạn bè bình thường, nhưng vẫn có người nhận định quan hệ của bọn họ không bình thường.
Những nghị luận này đều nói sau khi Trình Dật Tu và Giang Hạ rời đi, cho nên hai người không biết chuyện này. trên đường đi Trình Dật Tu và Giang Hạ nói đến chuyện của Tiêu Hành Thủy.
“Ngày mai anh ấy sẽ về thành phố A, em theo anh đưa tiễn nhé.”
Giang Hạ tò mò mối quan hệ của bọn họ, “anh dám giao tài sản của mình cho anh ấy xử lý, xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt.”
Trình Dật Tu ừ một tiếng, “anh ta là người bạn thứ nhất của anh sau khi anh đến thành phố A, nếu không có anh ta, anh sẽ không có cơ hội đến quán cơm nhà họ Đường học nghề.”
“anh ấy biết Đường Nhất à?”
Trình Dật Tu nhìn phía trước, nhớ lại một chút chuyện đã qua. “Kỳ thật chân chính, anh ta mới là đại sư huynh của anh. Nhưng mà sau đó phát sinh một ít chuyện, bị sư phụ xóa tên.’
Giang Hạ tò mò chuyện đó, nhưng nhìn Trình Dật Tu không nguyện ý nhắc tới lắm, cũng không có hỏi. Nếu đã bị xóa tên, chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.
Sau khi đến tiểu khu, Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ không thả ra, lên tới tầng năm nắm tay cô vào nhà mình.
Giang Hạ nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ. “Em phải về nhà, lát nữa mẹ em sẽ gọi điện thoại.”
Từ sáng Trình Dật Tu đã mong chờ buổi tối ở cùng một chỗ, “Ở cùng anh một lát không được sao, nửa tiếng nhé?”
“Mười phút.”
Trong mắt Trình Dật Tu hiện lên hai đốm lửa nhỏ, khàn khàn nói: “Mười phút sao đủ…”
Mặt Giang Hạ đỏ bừng, “Vậy thì thôi, em về nhà… Ừm!”
Làm sao anh có thể thả cô, đem cô khiêng lên giường, nhanh chóng cởi áo mình, giống như sói nhào tới.
Nếu đã chỉ có mười phút, vậy không cần lãng phí nói chuyện.
…
Mười phút sau, Giang Hạ đã không còn sức chống cự, mà người trên người cô lại không có dấu hiệu dừng lại. nhỏ giọng thúc giục: “anh nhanh lên…”
Vì vậy người nào đó vào nhanh hơn, ngậm tai cô, hô hấp nặng nề hỏi cô: “Muốn nhanh đến vậy sao, hửm?”
anh cố ý xuyên tạc ý của cô, nhưng mà cô đã không nói nên lời, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Nửa tiếng sau, gió ngừng mưa nghỉ. Cuối cùng Giang Hạ không thể kéo dài được nữa, cắn mạnh lên vai anh một cái, chọc anh hút vào khí lạnh.
Giang Hạ đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái, đứng dậy mặc quần áo. “Sau này không tin anh nữa.”
Trình Dật Tu ôm cô từ phía sau, “Thực xin lỗi, không phải anh cố ý không giữ chữ tín, thật sự là vừa chạm vào em liền nhịn không được…”
Lời anh nói càng ngày càng nhỏ, di động Giang Hạ vang lên, là Dư Quỳnh Hoa gọi tới.
Giang Hạ nhìn dãy số không dám nhận, vội vàng sửa sang quần áo muốn rời đi. Trình Dật Tu đưa cô ra cửa, cúi đầu hôn trán cô một cái mới buông tay. “Nếu như em mệt mỏi thì sáng mai cứ ngủ đi, mình anh đưa tiễn lão Tiếu là được.”
Giang Hạ đưa tay mở cửa, “Em đi cùng anh, sáng mai anh gọi điện thoại cho em.” Mặc dù trên người cô đau nhức, nhưng cũng không đến nỗi không dậy nổi.
Trình Dật Tu không dám đưa cô lên tầng, sợ bị Dư Quỳnh Hoa nhìn ra được gì đó. Mở cửa, nghe cô lên tầng vào nhà mới yên tâm.
Lúc Giang Hạ về nhà, ba mẹ đang ở phòng khách nhìn điện thoại. Dư Quỳnh Hoa hỏi cô: “Sao muộn như vậy mới trở về, sao con lại không nghe điện thoại nữa?”
Giang Hạ quay lưng về phía bà thay giày, “Mẹ gọi điện lúc con đang ở dưới lầu, cho nên con không nghe.”
Ba Giang quan tâm hỏi: “Công việc mới thế nào, đã hòa hợp với các đồng nghiệp chưa?”
Giang Hạ nói quanh co một lúc, do dự không biết có nên nói cho ba biết nhà hàng là của Trình Dật Tu hay không. Vừa rồi ở dưới lầu bị anh lăn qua lăn lại quên mất chuyện này. Cuối cùng đợi bàn bạc với anh, rồi nói cho bố mẹ sau.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hạ và Trình Dật Tu đi tiễn Tiếu Hành Thủy. Thành phố T không có sân bay, nhưng mà có tàu điện tới thành phố A. Từ nội thành đến tàu điện mất bốn mươi phút, Trình Dật Tu lái xe đưa anh ta đi đến đó.
trên đường Tiếu Hành Thủy và Trình Dật Tu nói đến chuyện thành phố A, “Năm nay sư phụ làm đại thọ mừng sáu mươi tuổi, cậu phải đến một chuyến đúng không?”
Trình Dật Tu gật đầu, “Đương nhiên phải đi, anh thì sao?”
Tiếu Hành Thủy dựa lưng vào ghế, “Tôi không đi, ngày vui không muốn ông ấy cảm thấy ngột ngạt.”
Trình Dật Tu trầm mặc một lát, Tiếu Hành Thủy tiếp tục nói: “Mang Giang Hạ đi cùng sao?”
Giang Hạ ngồi ghế sau, nghe bọn họ nhắc tới tên mình, vểnh tai nghe. Lại nghe Trình Dật Tu nói: “không được, quá xa em sợ cô ấy lăn qua lăn lại mệt mỏi.”
Tiếu Hành Thủy cười, “Cũng tốt.”
Giang Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù cô không phải rất muốn đi, nhưng mà anh không thèm hỏi ý kiến cô mà tự quyết định, làm cô buồn bực.
Đến trạm xe, sau khi đưa Tiếu Hành Thủy đi, Giang Hạ lên xe trước. Trình Dật Tu nhìn ra cô không vui, theo sát lên xe.
“Hạ Hạ, kỳ thật sư phụ anh tính tình quái dị, anh sợ em đi sẽ lúng túng, cho nên mới nói như vậy, có phải em tức giận không?”
Giang Hạ bĩu môi, cô không phải tức giận, chỉ là khó chịu trong lòng. “Vậy khi nào anh đi?”
Trình Dật Tu hôn lên mặt cô một cái, “Sinh nhật sư phụ còn một tuần nữa, anh đi trước một ngày, buổi tối hôm sau có thể trở về rồi.”
Giang Hạ ồ một tiếng, quay đầu nhìn anh. Nửa đùa nói: “không phải là bên đó anh có bạn gái trước đấy chứ?”
Trình Dật Tu lập tức phủ nhận: “không có! Nhiều năm như vậy anh chỉ nhớ em, lấy đâu ra bạn gái trước?”
Giang Hạ hừ một tiếng, “Em không tin, anh đẹp trai như thế, con gái thành phố A đều mù hết rồi à.” Kỳ thật cô tin lời anh nói, nhưng mà chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi. Ai ngờ Trình Dật Tu đột ngột phanh xe lại, dừng xe ở ven đường.
“Sao anh lại dừng xe?”
Trình Dật Tu đến gần mặt cô, nghiêm túc nói: “Hạ Hạ, anh chỉ thích mình em.”
Giang Hạ bị anh làm cho ngồi co trên ghế, vẻ mặt anh rất nghiêm túc và thất vọng vì không được tín nhiệm. Giang Hạ ý thức được mình nói sai, “Được rồi, được rồi, em tin anh.”
“không có thành ý.” anh nói.
Giang Hạ bất đắc dĩ hôn lên mặt anh, “Vậy đã đủ thành ý chưa?”
anh thở dài, vùi đầu vào vai cô, “Hạ Hạ, chuyện khác là vì anh có lý do mới lừa gạt em, nhưng mà anh thích em, không có một chút giả dối. Thời gian lâu như vậy anh cũng chỉ thích em mà thôi, cho nên sau này đừng nói những lời như vậy có được không, những lời đó làm anh đau khổ.”
Giang Hạ không nghĩ tới mình chỉ nói đùa mà thôi sẽ làm anh khổ sở đau lòng, đưa tay vuốt lưng anh. “Là lỗi của em, sau này em đảm bảo không nói như vậy nữa.”
Trình Dật Tu ôm cô một lát mới tiếp tục lái xe, Giang Hạ nhìn gò má anh, trong lòng tự kiểm điểm, quyết định sau này không nên đùa giỡn những lời như thế.
Trở lại nội thành, Giang Hạ xuống xe ở nhà hàng nói tạm biệt với anh, mới nhớ tới dường như mình lại ngớ ngẩn. không phải là cô vì chuyện đi thành phố A mà tức giận với anh sao, sao bây giờ biến thành cô tự trách, anh ấm ức vậy?
Nhìn xem, cô trúng tà của anh rồi, không thuốc nào cứu được.
Bởi vì đưa Tiếu Hành Thủy đi,
Giang Hạ đến nhà hàng muộn nửa tiếng. Buổi sáng cô gọi điện cho Dương Nguyệt bảo mình đến muộn một chút, cho nên lúc đến nhà hàng cô chuẩn bị đi tìm Dương Nguyệt nóimột tiếng cô đã đến, không nhìn thấy người ở nhà hàng, cô đi đến phòng làm việc của Dương Nguyệt.
Phòng làm việc của Dương Nguyệt ở cạnh phòng bếp, là một căn phòng nhỏ. nói là phòng làm việc, kỳ thật có một nửa không gian là dùng để đặt rượu, bình thường Dương Nguyệt cũng không ở trong này.
Giang Hạ thấy cửa đóng, đưa tay gõ. “Dương Nguyệt, cô có ở trong này không?”
Dương Nguyệt ở bên trong trả lời rất nhanh, mãi một lúc mới mở cửa. Giang Hạ kinh ngạc phát hiện bên trong còn có một người đàn ông.
Người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, ăn mặc theo trào lưu, lỗ tai còn đeo khuyên tai. Cao mét tám trở lên, bộ dáng cũng rất tuấn tú, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Hạ khi đó, làm cô cảm thấy khó chịu. Ánh mắt kia không đứng đắn.
trên mặt Dương Nguyệt còn có ửng hồng, không được tự nhiên nói: “Quản lý Giang đến rồi à, đây là bạn trai tôi, buổi sáng đưa tôi đi làm thuận tiện ngồi một lát.” nói xong lại đẩy bạn trai ra ngoài, “anh đi về trước đi.”
Người đàn ông cười với Giang Hạ, nói với Dương Nguyệt: “Vậy buổi tối anh lại đến đón em.” Lúc ra cửa lại đi đến chỗ Giang Hạ, Giang Hạ lùi ra sau, mới không đụng vào anh ta.
Giang Hạ hơi tức giận, đợi người đàn ông đi rồi, nói với Dương Nguyệt: “Quản lý Dương, sau này không phải là nhân viên của nhà hàng, không được mang vào.”
Dương Nguyệt cắn môi, sắc mặt không được tốt nói: “Thực xin lỗi quản lý Giang, tôi bảo đảm sẽ không có lần sau.”
Giang Hạ nhìn cô như vậy không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “đi làm việc đi.”
***********
Mấy ngày nay Trình Dật Tu vẫn thúc giục công ty sửa sang, bảo bọn họ tăng nhanh tiến độ. Bây giờ cơ bản các loại đường nước đã hoàn thành, công nhân đã bắt đầu xử lý tường và sàn nhà. một tuần nữa là có thể chuyển đồ.
Trình Dật Tu thừa dịp nghỉ buổi chiều, đón Giang Hạ cùng đi chọn lựa đồ đạc trong nhà. Mục tiêu chính là chọn giường lớn thoải mái.
Bọn họ đến cửa hàng bán nội thất lớn nhất thành phố T, bên trong có đủ loại nhãn hiệu, đủ loại đồ dùng, đầy đủ mọi thứ.
Trình Dật Tu nắm tay Giang Hạ đến thẳng nhãn hiệu nổi tiếng, lúc trước anh đã lên mạng tìm hiểu, nhìn trúng một cái giường lớn kiểu Châu Âu.
Lúc Giang Hạ nhìn cái giường kia, cũng biết vì sao anh nhìn trúng cái giường đó. Bởi vì khá lớn! Nhưng mà cô cũng thích cái giường này, chất liệu gỗ trắng thuần khiết, đầu giường thiết kế cái vương miệng, nhìn rất đơn giản.
Trình Dật Tu trưng cầu ý kiến của cô, “Thích chiếc giường này không?”
Giang Hạ đi vòng quanh giường hai vòng, lại ngồi lên để cảm nhận, gật đầu nói với anh: “Cũng không tệ.”
“Vậy lấy cái này nhé?”
Thấy cô đồng ý, Trình Dật Tu vui vẻ đi tìm nhân viên bán hàng làm đơn. Giang Hạ đi dạo khu tủ quần áo, cô muốn chọn một chiếc tủ màu trắng hợp với cái giường. không nghĩ tới lại nhìn thấy một người quen mắt.
Là bạn trai Dương Nguyệt, anh ta đi cùng một vị phu nhân ăn mặc giàu sang, đang chọn lựa sofa.
Cử chỉ của hai người vô cùng thân thiết, thậm chí còn hơi quá. Khi thấy bạn trai Dương Nguyệt hôn lên mặt vị phu nhân kia, toàn thân Giang Hạ nổi da gà.