Edit: Yuurei Bana.
một đêm điên cuồng, Giang Hạ thề sau này cô sẽ không chủ động trêu chọc anh nữa. anh vốn là mộtcon sói, cô lại đánh trúng con sói đó, sau đó con sói nổi điên, cầu xin tha thứ như thế nào cũng khôngcó tác dụng. Sau khi kéo thân thể đau nhức rời giường, cô cố ý khinh thường Trình Dật Tu nịnh nọt cô.
Hừ! Bây giờ nịnh nọt thì có ích lợi gì, tối hôm qua cầu xin anh như vậy cũng không thấy anh làm ít đimột lần.
Trình Dật Tu biết cô tức giận, cũng không nói chuyện chỉ đi theo cô. cô đi đánh răng, anh liền quét kem đánh răng lên bàn chải. cô ăn sáng, anh thay cô gắp quẩy vào cháo. cô lên lầu thay quần áo không cho anh vào cửa, anh ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa đợi. Cho đến khi Giang Hạ thu dọn xong chuẩn bị điđến nhà hàng làm, anh vẫn nhắm mắt theo đuôi cô như cũ.
Sau đó Giang Hạ vừa quay đầu lại, đã thấy anh giống như nàng dâu nhỏ, níu lấy vạt dưới T-shirt, cúi đầu mím miệng đáng thương.
cô bật cười một tiếng, “Đủ rồi đấy, anh đừng giả bộ đáng thương nữa.”
Trình Dật Tu vui vẻ hai bước đã đuổi kịp cô, “Hạ Hạ, em đừng tức giận nữa nhé?”
Giang Hạ không để ý tới anh, tiếp tục đi về phía trước, đi đến cạnh xe đứng yên, đợi anh mở cửa. Trình Dật Tu vội vàng mở cửa xe, một tay che đỉnh đầu cô, rất khoa trương mà biểu đạt anh căng thẳng. “Chao ôi, chậm một chút chậm một chút, đừng để đụng vào đầu.” Đợi cô ngồi vững vàng, anh lại thay cô buộc dây an toàn. “Nhất định phải đeo dây an toàn, an toàn là số một!”
Rốt cuộc Giang Hạ không thể nghiêm túc được nữa, mặc dù cắn môi giả bộ mặt không chút thay đổi, nhưng mà vui vẻ trong mắt đã bán đứng cô.
Trình Dật Tu buộc dây an toàn, duy trì tư thế cũ, hai tay để hai bên chỗ ngồi, vây Giang Hạ vào trong ngực. Giang Hạ bị buộc nhìn thẳng anh, nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy sủng nịnh.
“Hạ Hạ, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Giang Hạ thấy anh khôi phục đứng đắn, cho rằng anh thực sự muốn nói chuyện gì quan trọng. Ho nhẹmột tiếng, nói: “Chuyện gì thế ạ?”
anh dựa vào gần cô thêm vài phân, nhìn chằm chằm mắt cô, rất nghiêm túc nói: “anh rất thích biểu hiện tối hôm qua của em, đêm nay lại tiếp tục có được không?”
Giang Hạ chậm ba giây mới phản ứng lại, trên mặt đỏ bừng lên. “Trình Dật Tu!”
Trình Dật Tu cười ha ha, trước khi cô kịp phản ứng đã né ra.
**********
Trình Dật Tu về sớm hơn dự định hai ngày, cho nên hôm nay anh còn có một ngày nhàn rỗi. Sau khi đưa Giang Hạ đến nhà hàng lại đến bệnh viện, xử lý chuyện Lưu Cương.
Bởi vì đêm qua phóng đãng, hôm nay Giang Hạ dậy muộn, lúc đến nhà hàng đã là thời gian khách hàng ăn cơm trưa. Quản lý tiền sảnh mới nhậm chức tên là Tiểu Tuệ, mới tốt nghiệp không lâu. Bởi vì học quản lý khách sạn, lúc trước lại có kinh nghiệm làm thợ chính, cho nên làm việc có bài bản hẳn hoi. Chỉ là tính tình cô ấy quá thoải mái, nhìn thấy Giang Hạ bây giờ mới đến, vẻ mặt cười hiểu rõ đón Giang Hạ. “Quản lý Giang, sao hôm nay bây giờ chị mới đến, không phải là tối hôm qua cùng với ông chủ… Ha ha ha ha.”
Vừa rồi lúc xuống xe Giang Hạ còn bị Trình Dật Tu ôm vào ngực hôn một lúc, lúc này môi còn sưng đỏ. Sợ người khác nhìn ra được khác thường, cho nên liên tục mím môi. Lại bị một câu nói toạc ra của Tiểu Tuệ làm lúng túng, chỉ có thể nghiêm mặt khiển trách cô ấy: “đang trong thời gian làm việc, nhanh đilàm việc đi!”
Tiểu Tuệ ồ một tiếng, đi hai bước lại quay đầu, giảo hoạt chỉ môi Giang Hạ, “Quản lý Giang, hết son môi rồi nha!”
Giang Hạ: …
thật sự là cô không có chút uy nghiêm của bà chủ.
Sợ càng nhiều người nhìn ra được khác thường, Giang Hạ đi vào phòng làm việc. Lúc đến khúc quanh theo thói quen nhìn thoáng qua vị trí hẻo lánh kia. Mấy lần trước trông thấy Hạ Bạch Tuyết, cô ta đều ngồi ở vị trí kia, nhưng hôm nay vị trí kia lại trống không, chắc là đi đến nhà hàng khác đổi khẩu vị.
Chỗ ngoặt là phòng vệ sinh, Giang Hạ vốn muốn đi vào phòng làm việc, nghĩ đến lời Tiểu Tuệ nói, vị vậy ngoặt ở chỗ rẽ, dự định đi đến phòng vệ sinh trang điểm lại.
Phòng vệ sinh nam nữ tách ra, nhưng bồn rửa tay ở ngoài cửa dùng chung. Giang Hạ soi gương, lấy khăn giấy lau môi, đang chuẩn bị lấy son môi ra bôi, lại nghe thấy tiếng phụ nữ trong phòng rửa tay truyền đến rất quen thuộc.
“Nhất định phải cần giấy chứng nhận sao ạ? nói mất không được à?... Phiền toái như vậy, được rồi, để em nghĩ cách.”
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, chỉ là không có ngọt ngán như trước kia. Mặc dù không thấy người, Giang Hạ cũng biết người ở bên trong chính là Hạ Bạch Tuyết.
cô vô tình gặp mặt Hạ Bạch Tuyết, vì vậy cất son môi chuẩn bị rời đi. Nhưng lại nghe thấy tiếng nóichuyện bên trong.
“anh yên tâm, lần này em đã chuẩn bị lâu rồi, chúng ta nhất định có thể thuận lợi xuất ngoại. Em biết trong tay người phụ nữ kia có một số lớn tiền mặt, anh đợi em thêm vài ngày nữa, đợi lấy được khoản tiền kia chúng ta sẽ lập tức đi ngay… Ừm, được, vậy em không đợi anh nữa, buổi tối em đến nhà anh.”
Giang Hạ nhất thời hiếu kỳ, bước chân dưới chân ngừng mấy giây. Nhưng mà chỉ vài giây, Hạ Bạch Tuyết ở bên trong đã tắt điện thoại và đi ra.
không có chỗ để trốn, Giang Hạ chỉ có thể làm như không nghe thấy, lấy ra son môi trang điểm lại lần nữa. Nhưng mà lúc Hạ Bạch Tuyết chuẩn bị rửa tay, nhìn thấy Giang Hạ trong gương, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
“Sao cô lại ở chỗ này?” cô ta không thân thiện hỏi.
Giang Hạ bôi son môi xong, từ trong gương mỉm cười với cô ta, “đã lâu không gặp Tổng giám Hạ, tôi làm việc tại nhà hàng này.”
Hạ Bạch Tuyết híp mắt, “cô làm việc ở đây?” nói như vậy, vài ngày nay cô và Dương Thụ gặp mặt, cô ta biết hết?
Giang Hạ không muốn nhiều lời với cô ta, thu dọn xong, nói với cô ta: “Đúng vậy, không nghĩ tới tổng giám Hạ sẽ đến, một lát nữa tôi sẽ nói với thu ngân một tiếng, chiết khấu cho cô. Tôi còn có việc đitrước.” cô nói xong chuẩn bị rời đi, nhưng mà vừa di chuyển lại bị Hạ Bạch Tuyết giữ chặt.
Thời gian qua ấn tượng về Hạ Bạch Tuyết với người khác luôn là thanh thuần đáng yêu, lúc này trong mắt lại giống như có độc, nhìn chằm chằm Giang Hạ, “Vừa rồi cô đã nghe thấy hết rồi à?”
Giang Hạ sững sờ, rút tay bị cô ta nắm lấy, “Tôi phải nghe thấy gì sao? Ngại quá, tôi còn có việc, khônggiúp cô được rồi.”
Hạ Bạch Tuyết vẫn nhìn Giang Hạ đi xa, chỗ này không lớn, cũng rất yên tĩnh. Vừa rồi lúc cô ta gọi điện thoại cho rằng không có người, cho nên không đè thấp giọng nói của mình. cô ta không tin Giang Hạ sẽkhông nghe thấy!
Sau khi Giang Hạ trở lại phòng làm việc, gọi điện thoại cho Hứa Lôi. Bởi vì cô đột nhiên nhớ ra, lúc này hẳn là giờ Hạ Bạch Tuyết làm việc, sao vài ngày liên tiếp đều xuất hiện ở nhà hàng?
nói điện thoại mới biết được, hóa ra Hạ Bạch Tuyết xin nghỉ bệnh một tháng, khoảng mười ngày chưa đilàm. Nhưng mà bộ dáng vừa rồi của cô ta như vậy, nào có bị bệnh. Mặc dù không biết người phụ nữ trong miệng cô ta là ai, nhưng cô có thể đoán được, Hạ Bạch Tuyết đang tính làm chuyện xấu. Chuyện này không liên quan đến cô, cho nên Giang Hạ không nghĩ quá nhiều, bận rộn liền quên chuyện này.
Buổi tối Trình Dật Tu đến đón Giang Hạ, trên đường Giang Hạ hỏi anh: “Chuyện của Lưu Cương thế nào rồi ạ? Còn Dương Nguyệt nữa, số tiền kia có thể lấy về được không?”
Trình Dật Tu lắc đầu, “Số tiền kia cô ta cầm đến tay liền đưa cho Ngô Phàm trả nợ, không còn dư lại. Nhưng mà chuyện Lưu Cương có khả năng chuyển biến tốt, Ngô Phàm kia bị người đòi nợ ngăn ở phòng bệnh. Vì tiền, bây giờ hắn ta yêu cầu đòi tiền bồi thường. Cho nên tạm thời Lưu Cương không có phiền toái gì, nhưng mà, bạn học cũ của em, chính là họ Cố kia, hôm nay đại diện cho Ngô Phàm chính thức khởi tố, tiền thuốc thang, tiền sai lầm, phí tổn thất tinh thần, linh tinh ra chừng mười vạn, yêu cầu Lưu Cương bồi thường.”
“Nhiều như vậy ạ? Người này còn không muốn mặt mũi sao. Lưu Cương nhất định phải bồi thường ạ?”
Trình Dật Tu cười khẽ, “Hôm nay anh giúp anh ấy mời luật sư, chiếu theo yêu cầu của Ngô Phàm, tính phí chừng hai mươi vạn, yêu cầu Ngô Phàm bồi thường. Dù sao hai người bọn họ đều bị thương, khiến cho nhóm luật sư cãi vã.”
Giang Hạ: “Như vậy cũng được sao? Sao lại giống như đứa bé uống rượu vậy.”
Thừa dịp đèn đỏ, Trình Dật Tu cầm lấy tay cô hôn một lát, đổi đề tài. “Đêm nay muốn ăn gì?”
Hôm nay Giang Hạ không đói, thấy ven đường có người bán hàng rong bán dưa hấu. nói với anh: “không bằng mua dưa hấu nhé.”
Tất nhiên là Trình Dật Tu nghe lời cô, dừng xe ở ven đường chọn dưa hấu. Sau khi trở
lại tiểu khu, Trình Dật Tu vừa cầm dưa hấu, vừa nắm tay Giang Hạ trở về. Lúc đến dưới lầu, Giang Hạ lại trông thấy mộtchiếc xe quen mắt.
Đây là xe của Liễu Thời Phân? cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trình Dật Tu, hiển nhiên anh cũng phát hiện ra, sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng lên tầng. Đến tầng năm, không nhìn thấy Liễu Thời Phân, lại nghe trên tầng có tiếng đập cửa.
Trình Dật Tu bảo Giang Hạ vào nhà đợi, tự mình đi lên tầng sáu. Đứng trước cửa 601, quả nhiên là Liễu Thời Phân.
“Bà tới đây làm gì?” Trình Dật Tu lạnh lùng hỏi.
Liễu Thời Phân cũng vừa tới không lâu, gõ cửa không có người trả lời, đang có chút căm tức. Nhìn thấy Trình Dật Tu đến, ngoài ý muốn nói: “Con trở về rồi à?”
Trình Dật Tu không có trả lời, “Tôi hỏi bà tới đây làm gì?”
Liễu Thời Phân ho hai tiếng, che dấu mình không được tự nhiên. “Con nên biết mẹ làm cái gì. Con đừng nghĩ mẹ vô tình, nếu không phải con liên tục đối nghịch mẹ, mẹ cũng không muốn nói ra những chuyện đó. Chuyện này đối với mẹ mà nói cũng mất mặt, nhưng bây giờ mẹ bị bức không còn đường đi. Người phụ nữ kia đã quang minh chính đại ôm đứa bé đi gặp hai lão nhân, con xem mẹ còn cách nào khác không? Nếu con đồng ý ở cùng Hạ Bạch Tuyết, vậy bây giờ mẹ sẽ rời đi.”
Trình Dật Tu nhìn chằm chằm bà, nếu như có thể, anh thà rằng cả đời làm cô nhi, cũng không muốn biết mình có cha mẹ như này.
“Tôi đã nói rồi, tôi và các người không có bất cứ quan hệ gì. Nếu bà lại đến quấy rầy, tôi sẽ không đảm bảo những hình kia có thể phát tán trên mạng hay không!”
Liễu Thời Phân nhíu mày, “Ảnh chụp gì?”
Trình Dật Tu lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi xuống lầu tìm Giang Hạ lấy những bức hình kia. Giang Hạ liên tục đứng ở cửa nghe, thấy anh xuống lầu, vội vàng đưa thư cho anh.
Liễu Thời Phân cũng xuống lầu theo, lúc nhìn thấy Giang Hạ chán ghét mím môi.
Trình Dật Tu đưa ảnh chụp trong phong bì ném cho bà, “Bà tự xem đi, muốn địa vị hay là con trai. Tôi để bà tự mình chọn lựa.”
Liễu Thời Phân mở phong bì ra, lúc thấy những ảnh chụp khó coi kia, cho dù trong lòng đã sớm biết tất cả, vẫn nhịn không được đỏ mắt, bóp nát ảnh chụp trong tay.
“Con lấy những hình này từ đâu ra? Vậy mà con điều tra cha con!”
Trình Dật Tu nói từng chữ từng câu: “Tôi họ Trình. Người này, tôi và ông ta không có quan hệ gì cả.”
“Con!” Liễu Thời Phân tức đến phát run, con trai gây khó dễ, chồng thì vui vẻ với người mới, đột nhiên bà phát hiện tình cảnh của mình bi thảm không có cách nào kể ra. “Mẹ là mẹ con! Để con trở về khôngphải là vì tốt cho con sao, những tài sản kia mẹ có thể mang theo xuống mồ được sao, tương lai còn không phải là vì con!”
“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, những đồng tiền bẩn kia, tôi không cần!”
thật sự là vì muốn tốt cho anh sao, vì sao không lấy thân phận con trai quang minh chính đại trở về, thế nhưng nghĩ ra được nhận nuôi con gái để diễn xiếc. thật sự là chán ghét!
Trình Dật Tu không muốn thấy người phụ nữ này nữa, cho dù là một lần. anh kéo Giang Hạ vào nhà, ngay trước mặt Liễu Thời Phân, bụp một tiếng đóng kín cửa chính.
Giang Hạ lo lắng nhìn Trình Dật Tu, mặc dù anh nói không quan tâm. Nhưng mỗi lần gặp Liễu Thời Phân, trong mắt anh có đau buồn không lừa được người khác.
“anh muốn ăn dưa hấu không, em đi cắt.” cô dè dặt hỏi, muốn rời đi sự chú ý của anh.
Trình Dật Tu biết bộ dáng của mình làm Giang Hạ lo lắng, kéo cô ngồi xuống cạnh mình. “Đừng lo lắng, anh không sao.”
Mũi Giang Hạ chua xót, gặp được cha mẹ như vậy, làm sao có thể không khó chịu. Nhưng mà anh còn muốn giả bộ làm như không có việc gì an ủi cô. Làm cô đau lòng.
Đưa tay muốn ôm anh vào trong ngực an ủi. Nhưng mà bản thân quá thấp, cô chỉ có thể đứng trước mặt anh, ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ lưng anh. “Đợi chúng ta kết hôn, em nhất định phải sinh con trai, yêu thương con thật tốt.”
Trình Dật Tu gật đầu ở trong lòng cô, “Còn muốn một em gái nữa, để anh trai bảo vệ em gái, không thể bị đám xấu xa bên ngoài bắt nạt.”
Giang Hạ gật đầu đồng ý, “Quyết định như vậy, một anh trai, một em gái.”
Trình Dật Tu đột nhiên ngẩng đầu lên, “Vậy không phải là bây giờ chúng ta cần phải cố gắng hơn sao?”