Không có ai dám lên, toàn bộ bọn họ đều bị Nguyệt Hy dọa cho hoảng sợ.
Vân Kỳ cười lạnh lên một tiếng, giơ tay lên vẩy một cái, trong không gian ma quái xuất hiện một vết nứt, anh ta nhảy vào trong vết nứt đó rồi bước đi.
“Bệ hạ, cô bé kia là quái vật gì vậy?” Một nữ quỷ vương run lẩy bẩy hỏi: “Cô bé đó vậy mà lại có thể nuốt chửng một con quỷ vương á!”
Phong Sơ trầm mặc một lúc lâu: “Trước tiên hãy án binh bất động, đợi tôi bẩm báo với Hồng Đế rồi hẵng nói.
”
Lúc này, Nguyệt Hy đang nắm chặt lấy quần áo của Vân Kỳ, toàn thân đầy mồ hôi, gương mặt bé nhỏ trắng bệch thê thảm: “Chú Vân, cháu, bụng của cháu đau quá.
”
Vân Kỳ quan tâm mà vuốt ve bụng của cô bé, nói: “Cháu đã ăn nhiều quá rồi.
”
“Cháu muốn nôn ra.
” Lời vẫn chưa nói xong, Nguyệt Hy ọe lên một tiếng, vậy mà lại nôn con quỷ vương tóc xanh ra ngoài.
Gương mặt của quỷ vương tóc xanh ngẩn ra: “Tôi, tôi vẫn còn sống sao?”
“Không, mày đã đã chết rồi.
” Sắc mặt của Vân Kỳ trầm xuống, một khối lửa dưới đất bốc lên, bao trùm lấy cơ thể của quỷ vương tóc xanh.
Vân Kỳ che mắt của Nguyệt Hy lại mà sải bước đi.
Nguyệt Hy có vẻ rất mệt mỏi, chiếc đầu nhỏ gục xuống, Vân Kỳ nhẹ giọng nói: “Dựa vào vai của chú Vân rồi ngủ một giấc đi.
”
“Mẹ…” Nguyệt Hy mơ hồ nói.
“Yên tâm, chú sẽ chuyển lời cho mẹ cháu, cô ấy rất nhanh sẽ đến đón cháu thôi.
” Vân Kỳ giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp như gió xuân.
Lúc này, bên ngoài văn phòng điều tra tài liệu X, cung điện cũ cũng đã bị giải tỏa, một lượng lớn quân đội vây lại ở cửa của tổng bộ chật như nêm cối vậy.
“Tướng quân Trình.
” Binh lính đi tới trước mặt của vị tướng quân già mặc bộ quân trang, hơi có bụng bia, nhưng mà khí thế vẫn uy nghiêm nói: “Chúng ta đã mất liên lạc hoàn toàn với bên trong rồi ạ.
Lần liên lạc cuối cùng là ba tiếng đồng hồ trước, lúc đó, tình hình bên