Phong Sơ trầm mặc, tôi có thể nhìn ra, cậu ta đang động lòng.
Tôi lập tức tranh thủ thời cơ: “Thật ra thì, giữa chúng ta cũng không có thù hận đến nỗi phải nhất định anh sống tôi chết gì cả, chẳng phải là như vậy sao? Chỉ cần em thay đổi thái độ, em vẫn là em trai thân thiết nhất của chị.
Em, chị còn có Chu Nguyên Hạo, chúng ta có thể luôn sống cùng nhau.
Nguyệt Hy rất dễ thương, chắc chắn em sẽ thích con bé.”
Phong Sơ lẳng lặng nhìn tôi.
Ánh mắt đó của cậu ta như muốn lột da róc xương tôi, sau đó nhìn thẳng vào trong trái tim tôi.
“Làm sao tôi biết chị có thật sự có được hoa Trường sinh hay không?” Cậu ta nói: “Kiếp trước tôi cũng chỉ nghe được một số lời đồn, nhưng nếu chị có thứ đó thật, tại sao không tự mình dùng?”
“Không phải ai cũng muốn trường sinh bất lão.” Tôi nói: “Đối với chị, trong cuộc đời dài đằng đẵng, nếu không có người mình yêu thương bầu bạn bên cạnh thì sống có ý nghĩa gì?”
Phong Sơ im lặng một lần nữa, cậu ta lại tin tưởng mấy phần.
Hồi lâu sau, bỗng nhiên cậu ta tiến đến bên tai tôi, thấp giọng nói: “Nếu như… tôi không muốn ở cùng với bệ hạ Thừa Hạo thì sao?”
Tôi sửng sốt một chút, nói: “Chị sẽ không bỏ rơi Nguyên Hạo đâu.”
Phong Sơ cười, nụ cười yếu ớt rung động lòng người: “Chị, chị thật là tham lam, cái gì cũng muốn, cái gì cũng không nguyện ý buông tay.”
Tôi biết, lúc này cậu ta mới xem như tin tưởng tôi thật sự.
Nếu như vừa nãy trả lời, tôi nói không muốn Chu Nguyên Hạo, chỉ muốn ở cùng cậu ta, thì chắc chắn cậu ta sẽ không tin.
Tôi cong khoé môi, cười nhạt nói: “Làm sao cậu biết không phải?”
“Cho nên, chúng ta chính là cùng một loại người.” Phong Sơ cúi đầu xuống, bỗng nhiên hôn lên môi tôi.
Cậu ta ngậm môi tôi, mơ hồ nói: “Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi cũng đã sớm nhìn ra.”
Đúng vậy, tôi âm thầm nói ở trong lòng, chúng ta đều là người giỏi nói dối.
Sức mạnh tinh thần của tôi đột nhiên bùng nổ ở trong đầu, giống như