“Là anh để cho bọn họ đi, miếng thịt của Đồng Dự kia được giấu ở nơi sâu trong Vương phủ.” Vân Kỳ nói.
Tôi thắc mắc hỏi: “Sao anh biết?”
Vân Kỳ cười một tiếng: “Đừng quên, anh chính là võng lượng.
Bộ tộc của chúng tôi lấy dục vọng làm thức ăn.
Ở trong miếng máu thịt của Đồng Dự có cất giấu dục vọng cầu sinh của anh ta.
Loại dục vọng này hết sức mãnh liệt, men theo mùi thơm của nó là có thể tìm được.”
Tôi cau mày nói: “Đồng Dự giảo hoạt như thỏ khôn đào ba lỗ, có lẽ không chỉ giấu một miếng thôi đâu.”
Vân Kỳ cười: “Anh ta đúng là cẩn thận, giấu tổng cộng ba miếng.
Hai miếng còn lại ở hướng đông nam và hướng tây nam của Thành phố quỷ, đã tìm được rồi.
Nếu không thì người cuồng ngạo như Ngô Băng Nhi, sao có thể tin tưởng anh cơ chứ?”
Quỷ binh vọt ra khó mà đếm xuể, vây quanh đám người Ngô Băng Nhi.
Ngô Băng Nhi thực lực mạnh mẽ, nhưng dẫu sao cũng chỉ có ba người, hai đấm khó địch bốn tay, tốc độ bọn họ dần dần chậm lại.
“Vân Kỳ, anh có mang cái túi lần trước tôi cho anh không?” Tôi hỏi.
“Có mang.”
“Được, anh lấy cái bùa chú ở trong ngăn giữa ra đi.”
Vân Kỳ lấy lá bùa ra, sau đó ném một cái vào không trung, năm mươi tướng sĩ quân Trấn Ngục võ trang đầy đủ xuất hiện.
“Bái kiến tướng quân!” Các tướng sĩ quân Trấn Ngục đồng loại quỳ xuống, cao giọng nói.
Tôi chỉ về phía Ngô Băng Nhi, nói: “Quỷ vương Đồng Dự đã tự mình thoát khỏi địa ngục, tội đáng muôn chết.
Ngô Băng Nhi vốn là tu sĩ phàm trần, quyết chí tiêu huỷ miếng thịt cuối cùng của quỷ vương Đồng Dự, trước mắt các người đi giúp cô ấy một tay đi.”
“Cẩn tuân quân lệnh của tướng quân!” Mọi người cao giọng nói, sau đó rầm rập đồng loạt đi về phía Ngô Băng Nhi.
Có quân Trấn Ngục gia nhập, tình thế lập tức đã thay đổi.
Ngô Băng