Mai Trọng Lễ dậy từ rất sớm, lão tổng của cả một tập đoàn như ông ấy đời này cũng đừng mơ ngủ được mấy giấc lười nhác. Ông chống gậy, khập khiễng đi đến phòng bếp muốn làm chút gì đó để ăn sáng.
Lúc ông ấy đi đến trước nhà ăn, thấy phía sau cửa kính phòng bếp mơ hồ có một thân ảnh đang ở đó bận rộn, liền hướng về phía bên trong kêu: "Tiểu Lưu, chiên giúp tôi cái trứng!"
Người bên trong không lên tiếng. Mai Trọng Lễ cũng không thèm để ý, ông ấy ngồi xuống lấy điện thoại ra xem tình hình thị trường chứng khoán hôm nay, một bên xem một bên uống ly sữa bò đặt trên bàn.
Một lát sau, phía phòng bếp truyền đến tiếng cửa bị kéo ra. Tiếng bước chân dần dần tới gần, một đ ĩa trứng mới chiên thơm phức mềm nhẹ đặt trước mặt Mai Trọng Lễ. Mai Trọng Lễ liếc mắt một cái, nhìn thấy trên cổ tay đang bưng đ ĩa trứng kia có một vết sẹo, ông ấy thiếu chút nữa là phun hết sữa vừa uống ra.
"Lão tổ...." Mai Trọng Lễ vội vàng muốn đứng lên.
Nam Ương dùng ngón trỏ đè lại bờ vai ông ấy, mang theo vài phần nội lực, nhẹ nhàng đẩy ông ngồi nguyên về vị trí ban đầu. Trên mặt cô ấy không có biểu tình gì, nhưng mà hình như cũng không có tức giận: "Không biết ngươi quen ăn trứng chín hay ốp, cho nên ta làm trứng ốp vậy, ngươi xem thử xem có ăn được không?"
Mai Trọng Lễ đầy mặt kinh ngạc nhìn Nam Ương, Nam Ương vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng vạn năm bất biến đó, trên cổ áo sơ mi dường như dính phải ít dầu ăn, tay áo được vén đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng. Trên người cô ấy vẫn còn mặc tạp dề, loại đồ vật tràn ngập hơi thở pháo hoa này đính trên người Nam Ương khiến cô ấy thoạt nhìn như một cô vợ ôn nhu của một gia đình bình thường.
Mai Trọng Lễ chưa từng nhìn thấy Nam Ương nấu ăn bao giờ, từ trước đến nay Nam Ương vẫn luôn là một người được hầu hạ.
"Người còn biết nấu ăn a? Sao hôm nay lại có hứng thú đến phòng bếp thế này?" Mai Trọng Lễ cảm thấy mới lạ.
"Ta vẫn đang học," Nam Ương lau tay lên tạp dề, "Nàng ấy ở lại đây, cho nên ta muốn làm bữa sáng cho nàng."
"Như vậy a...."
Mai Trọng Lễ cảm thấy Nam Ương của mấy ngày nay thật sự rất khác so với trước kia. Từ lúc ông ấy mười lăm tuổi đã bắt đầu đi theo Nam Ương, trong ấn tượng của ông, Nam Ương vẫn luôn là một người lạnh như băng, không nói lời nào, cũng không cười, phi thường phù hợp với loại thân phận đồ cổ truyền qua ba ngàn năm. Mai Trọng Lễ lại cảm thấy như vậy rất bình thường, thần mà ông ấy sùng kính nên là cái dạng này, bộ dáng không dính khói lửa nhân gian.
Nhưng mà từ lúc Nam Ương từ Châu Úc trở về, gặp lại Khinh Hoan, cô ấy liền bắt đầu hòa tan. Hòa tan thành một phàm nhân.
Lần đầu tiên Mai Trọng Lễ cảm thấy, Nam Ương cũng có độ ấm. Nguyên lai ở trong mắt cô ấy cũng có thể xuất hiện ôn nhu.
"Ngươi ăn trước đi, ta đi đưa đồ ăn sáng cho nàng. Mới vừa làm xong, để một lát nữa lại nguội."
Nam Ương trở lại phòng bếp, bưng theo một cái mâm lớn ra tới. Đồ ăn trên mâm phi thường phong phú, có bánh mì nướng bơ tỏi, có thịt bò áp chảo, có sốt tôm thơm ngon, có vài miếng chân giò hun khói. Còn có mấy hũ gia vị nước tương được xếp hàng chỉnh chỉnh tề tề đặt trong góc.
Cô ấy hẳn là đã chuẩn bị rất lâu rất lâu.
Mai Trọng Lễ nhìn bộ dáng Nam Ương cẩn thận bưng đồ ăn rời đi, trong lòng mạc danh cảm thấy chua xót.
Chúc Khinh Hoan tuy rằng dọn vào nhưng lại không ở cùng một phòng với Nam Ương. Suy xét đến việc hai người xác thật còn xa lạ, Mai Trọng Lễ cũng không cưỡng bách cô làm gì, chỉ là an bài phòng của cô bên cạnh phòng Nam Ương.
Nam Ương đi đến trước cửa phòng Chúc Khinh Hoan, gian nan mà vương một tay ra gõ gõ cửa.
Sau một lúc lâu, không ai đáp lại. Nam Ương lại gõ gõ.
Chẳng lẽ không có người bên trong?
Cô ấy lại tăng thêm chúc lực đạo, xương ngón tay dùng sức gõ lên cửa.
Một lát sau, cửa phòng bị mở ra, Chúc Khinh Hoan mang theo một đầu tóc quăn hỗn độn, còn đang buồn ngủ mà híp mắt, trong thanh âm mang theo chút khàn khàn: "Sao thế, có chuyện gì à?"
Nam Ương nâng mâm trên tay lên, "Tôi làm bữa sáng cho em, ăn chút nhé?"
Chúc Khinh Hoan nhìn thoáng qua đồ ăn trên mâm, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Cảm ơn. Nhưng mà calo cao quá, tôi sắp phải vào tổ rồi, không thể ăn nhiều dầu mỡ như vậy... Chị đừng nấu cơm cho tôi, lãng phí này đó thời gian trên người tôi không đáng đâu."
Độ cung nơi khóe miệng Nam Ương cứng đờ. Bàn tay bưng mâm bị niết đến trắng bệch.
Cô ấy mím môi, ngẩng mặt lên, đáy mắt vẫn là ôn hòa như cũ: "Vậy em thường ăn cái gì?"
Chúc Khinh Hoan dường như không muốn trả lời, nhưng vẫn nói: "Canh cải trắng."
Nam Ương nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi sẽ học."
Chúc Khinh Hoan nhìn chằm chằm mặt đất, nhàn nhạt nói: "Tôi nói rồi chị không cần phải nấu cơm cho tôi, tôi có thể tự mình nấu, cảm ơn ý tốt của chị. Tôi cũng đã nói, giữa chúng ta, tốt nhất là đừng có quá nhiều giao thoa."
Nam Ương rũ mắt, trên mặt vẫn không có cảm xúc rõ ràng. Nhưng mà các ngón tay phải của cô ấy đang run, run rất rõ ràng.
Chúc Khinh Hoan nhìn cô ấy, có thể cảm giác được giờ phúc này cô ấy đang rất khổ sở.
Có lẽ hiện tại Nam Ương thật sự cảm thấy hứng thú với mình, bà chủ lớn mười ngón không dính dương xu@n thủy như thế lại vì mình mà cực cực khổ khổ nấu cơm, ít nhất thì giây này đây cũng có chút chân tình. Nhưng mà phân hứng thú này có thể kéo dài được bao lâu? Cô ở trong cái vòng này đã quen nhìn thấy kim chủ lừa gạt thân thể và cảm tình của nữ nghệ sĩ, sau khi các cô bị vứt bỏ, trừ bỏ một thân héo úa ra thì cũng chỉ còn lại một thân không còn sạch sẽ.
"Tôi biết rồi."
Nam Ương nhàn nhạt nói ra ba chữ, bưng theo mâm của cô ấy xoay người rời đi.
Chúc Khinh Hoan nhìn bóng dáng chậm rãi đi xa của cô ấy, đầu ngón tay đặt trên khung cửa siết lại.
Đạo lý bản thân đều biết rõ, nhưng mà giẫm đạp lên tấm chân tình của người khác, cô cũng cảm thấy không quen.
Cô không thích Nam Ương dùng loại ánh mắt đó nhìn mình. Thời điểm Nam Ương nhìn người khác trong mắt sẽ không có bất luận cảm tình gì, nhưng mà mỗi giây mỗi phút cô ấy nhìn mình, đáy mắt đều sẽ có rất nhiều ẫn nhẫn cùng ôn nhu. Điều này khiến cho Chúc Khinh Hoan cảm thấy, mỗi một câu hoặc một cái hành động tùy tùy tiện tiện nào của cô cũng đều là đang khi dễ Nam Ương.
Cô chán ghét người khi dễ người khác, đương nhiên cũng sẽ chán ghét bản thân khi dễ người khác.
Còn tốt là hôm nay có công việc. Công ty cũng không để cho cô có quá nhiều thời gian miên man suy nghĩ, điện thoại của người đại diện như đòi mạng đánh tới, hỏi cô hiện tại đang ở đâu, không ngừng nhắc nhở cô còn năm tiếng nữa là sẽ bắt đầu.
Chúc Khinh Hoan cũng trở về phòng đơn giản trang điểm, để tài xế Mai gia đưa mình đi. Lúc đi ngang qua phòng khách, Nam Ương đang ngồi trên sô pha xem điện thoại, Chúc Khinh Hoan nhanh chóng trộm liếc nhìn một cái, mở hồ thấy trên màn hình là hình ảnh một búp cải trắng, cùng với hàng hàng chữ nhỏ như kiến bên cạnh, thoạt nhìn giống như là giáo trình.
Móng tay c ắm vào lòng bàn tay.
Trong lòng thầm mắng mình một câu, loạn nhìn cái gì không biết.
Thông cáo hôm nay là quay show giải trí. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, buổi chiều hẳn là có thể quay xong.
Là một show giải trí về thể thao, phải chạy nhảy cả ngày liền. Hôm nay mời đến rất nhiều khách quý, trên cơ bản đều là diễn viên của bộ phim truyền hình [ Thần Vũ ] sắp khai máy. Trước khi phim được công chiếu thông qua chương trình để tuyên truyền, nhưng mà còn chưa khai máy đã bắt đầu tuyền truyền cơ hồ là chưa từng có. Sở dĩ Thần Vũ dám tuyên truyền trước như vậy là vì mời được hai vị lưu lượng cao đảm nhận vai nam nữ diễn viên chính ---- fan trung thành có thể đem một bộ ngôn tình não tàn gắn thêm cánh tăng điểm douban lên đến 8.5 tiểu thịt tươi Hạ Sơn, cùng với người bao năm nằm trên hot search mở ra bình luận đều là fan nữ lão bà ngủ ta aaaaa đỉnh lưu tiểu hoa Chúc Khinh Hoan.
Lưu lượng quá lớn có một bất lợi chính là, hai người Hạ Sơn và Chúc Khinh Hoan còn chưa gặp mặt, fan hai nhà đã bắt đầu cuồng hoan hắc đối phương mất kiểm soát. Hôm nay thì tôi P (photoshop) thỉnh linh đường cho anh của cô, ngày mai thì tôi P cho cô ảnh quỷ hồn của chị cô. Hai bên đều cảm thấy mình mới chính là người hot nhất thế hệ này, đều không hẹn mà cho rằng đối phương đang cọ nhiệt mình. Đây là thủ đoạn lăng xê rất thường thấy của mấy công ty quản lý, k1ch thích fans hai nhà mâu thuẫn, để fans tự phát ra nhiệt độ, không chuẩn còn có thể vớt được một hai cái hot search miễn phí. Chỉ cần là chính chủ không có kết quả gì, lời khó nghe cỡ nào cũng không sao, bọn họ có rất nhiều biên pháp để cho nghệ sĩ của mình phủi sạch quan hệ.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường fans hai bên chiến tranh cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa nghệ sĩ hai nhà. Người đại diện của cậu ta kéo cũng kéo không được.
"Chào chị, lần đầu gặp mặt," Hạ Sơn cười đến thực trong sáng, "Tôi đã từng xem qua phim của chị, ngưỡng mộ đã lâu."
"Chào cậu...." Chúc Khinh Hoan lập tức nhìn một vòng xung quanh, xác nhận nhân viên công tác nơi này đủ nhiều, cô và Hạ Sơn sẽ không bị đơn độc chung màn hình, "Hạnh ngộ, hạnh ngộ."
"Thật chờ mong lần hợp tác này của chúng ta." Hạ Sơn cười vươn tay, muốn bắt tay với Chúc Khinh Hoan.
Chúc Khinh Hoan cũng rất nể tình nắm lại, thuận tiện nói đùa một câu: "Hy vọng hình ảnh này sẽ không bị fan của cậu P thành tôi nắm đại tinh tinh."
Hạ Sơn lớn tiếng cười rộ lên.
Chị ấy thật đáng yêu.
"Lát nữa phải chạy một đoạn rất dài, chị nhớ là phải khởi động thật kỹ đó." Hạ Sơn chỉ vào nơi sân đặt đạo cụ ở phía xa xa, "Tôi vừa nhìn trạm kiểm soát ở đó, rất khó nha, nếu chị không qua được thì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp chị."
Chúc Khinh Hoan nhịn không được câu môi. Hạ Sơn năm nay 21 tuổi, còn đang học đại học, so với mình nhỏ hơn ba tuổi. Tiểu nam sinh mềm mềm mại mại này, lúc nói chuyện lại rất thích dùng ngữ khí dính dính, vừa nghe liền biết là người miền nam. Hạ Sơn thật sự là hot lên rất bất ngờ, trên cơ bản là không bước từng bước gian khổ đi lên trong giới giải trí, cho nên đáy mắt vẫn còn giữ lại