CHƯƠNG 437: KẺ THÙ CỦA KẺ THÙ CHÍNH LÀ NGƯỜI CỦA MÌNH
“Đừng rêu rao chuyện này, sau khi tìm được người rồi thì không cần phải nói cái gì cả, càng không nên hù dọa đến anh ta, trực tiếp mang anh ta về đây là được.”
Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu: “Ông chủ, anh cứ yên tâm đi, nếu như không có chuyện gì khác thì bọn em đi đến đó đây.”
Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng gật đầu: “Các người đi đi.”
Hình Uy bước ra phòng làm việc một lần nữa, đóng cửa kỹ lại.
Bắc Minh Thiện khoanh tay ở trên bàn làm việc, hay tay khoanh lại chống cằm, xem ra người hỗ trợ mới là manh mối mấu chốt, có lẽ là có thể biết được một vài chuyện gì đó từ chỗ của anh ta.
Quá trình chờ đợi tin tức vô cùng dài.
Qua hai tiếng đồng hồ sau, Hình Uy trở về lần nữa.
Bắc Minh Thiện nghiêng đầu qua nhìn một cái, phía sau của anh ta cũng không có dẫn theo người nào trở về.
Không khỏi nhíu mày lại: “Sao lại có một mình cậu trở về vậy?”
Hình Uy thở dài: “tôi đã dẫn người thợ sửa chữa đó đi đến công ty của bọn họ, sau khi nói chuyện với lãnh đạo của bọn họ, quả thật chính xác là bọn họ đã từng phái một người đưa linh kiện đến cho khách sạn, nhưng mà trong lúc tôi dẫn ông ta đi tìm người kia thì lại không tìm thấy người kia, hơn nữa những người khác cũng không biết người kia đã đi đâu rồi, với lại đã qua một đoạn thời gian dài rồi cũng không nhìn thấy người kia đi làm. Theo như tôi suy đoán, anh ta đã biến mất trước khi xảy ra chuyện.”
Chuyện này đối với Bắc Minh Thiện mà nói không phải là tin tức tốt, rõ ràng là người này biết sau khi xảy ra chuyện thì sẽ có người đến tìm anh ta, thế là dứt khoái chạy ngay.
Hình Uy nhìn thấy sắc mặt của Bắc Minh Thiện hơi thay đổi, liền biết được chuyện này đã khó khăn rồi: “ông chủ, nên làm cái gì đây?”
Bắc Minh Thiện suy nghĩ một lát: “Cậu cho người đi điều tra xem người kia đã đi đâu rồi.”
Người kia chính là một nhân vật mấu chốt, anh ta cũng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không mà muốn đối phó với Đường Thiên Trạch, nắm bắt được điểm yếu của anh ta thì sẽ trở nên khó lại càng khó.
Anh nghĩ đến đây, lại đẩy video về sau một hai ngày, hi vọng là có thể phát hiện ra manh mối mới ở chỗ này.
Lúc anh nhìn thấy một người ở trong video, không khỏi hít vào một hơi: “Sao cô ấy cũng xuất hiện ở đây vậy?”
Hình Uy nghe thấy có lẽ là ông chủ của mình lại phát hiện ra manh mối gì mới, liền vội vàng đi đến nhìn thử, trong màn hình hiển thị một người phụ nữ bước xuống từ trên xe taxi, đó chính là Phỉ Nhi.
Cô ta mang theo một cái hộp được thắt hình nơ vội vàng đi vào, cô ta không đi đến quầy lễ tân làm bất cứ chuyện gì, mà là quay người trực tiếp đi vào trong thang máy.
Tiếp theo đó bọn họ lại bật hình ảnh ở trong thang máy, xác định tầng lầu mà cô ta đi đến, sau đó có một chuyện làm cho bọn họ càng bất ngờ hơn lại xảy ra.
Chỉ nhìn thấy Phỉ Nhi vội vội vàng vàng đi ra từ trong thang máy, cô ta không trực tiếp đi vào trong khu phòng khách sạn, mà lại trực tiếp đi vào lối đi khẩn cấp.
Đoạn thời gian tiếp theo vẫn không nhìn thấy Phỉ Nhi đi ra khỏi lối đi khẩn cấp.
...
Hình Uy nhìn thấy Phỉ Nhi xuất hiện ở khách sạn Daredevil, hơn nữa có thể nhìn ra được hình như là cô ta có tâm sự, lại cộng với hành động kỳ quái của cô ta, làm cho người ta không thể không sinh ra lòng nghi ngờ với cô ta.
“Ông chủ, cô Phỉ Nhi, cô ấy...” Hình Uy biết là mối quan hệ giữa cô ta với ông chủ của mình khá nhạy cảm, cho nên anh ta nói chuyện rất do dự.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy thời gian đang nhảy nhanh ở trên màn hình, hai mắt khẽ híp lại một chút.
Hình Uy nhìn thấy ông chủ của mình có vẻ mặt như vậy, lời nói đến khóe miệng cũng không dám hỏi nữa, anh ta đành phải im lặng đứng ở đó nghe dặn dò của Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện lấy hết tất cả các video mà Phỉ Nhi xuất hiện vào ngày hôm đó, nhưng mà cũng không phát hiện Phỉ Nhi rời đi lúc nào, và rời đi như thế nào.
Có vẻ như là khách sạn Daredevil có một điểm mù giám sát, hoặc là nói có thể Phỉ Nhi đã cải trang hoặc là ngồi lên xe của người khác mà rời đi.
Sau khi anh nhanh chóng tìm một lần, đóng cái laptop của mình “bụp” một tiếng, tiếp theo anh đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Hình Uy nhìn thấy Bắc Minh Thiện muốn đi ra ngoài, anh ta cũng không dám hỏi đi đâu.
Vào thời điểm này, Bắc Minh Thiện giống như là một ngọn núi lửa sắp bùng phát, không nói chắc được lúc nào sẽ phun trào.
Lúc Hình Uy khởi động xe, Bắc Minh Thiện ngồi ở hàng ghế phía sau, nói một câu đơn giản: “Về nhà.”
Xem ra là ông chủ chắc chắn phải đi tìm cô Phỉ Nhi để hỏi một chút.
Sau khi Hình Uy đáp lời lại, lái xe chạy về phía Nhà tổ nhà họ Bắc Minh.
...
Lúc này Phỉ Nhi đang đi tản bộ ở trong vườn hoa của Nhà tổ với Giang Tuệ Tâm, hai ngày trước sau khi đi ra khỏi nhà của Cố Hạnh Nguyên, tâm trạng của bọn họ vẫn không tốt lên.
Thẳng cho đến khi ngày hôm qua Cố Hạnh Nguyên rời đi, lúc này bọn họ mới thở phào một hơi.
Hai ngày đó chỉ cần là Bắc Minh Thiện có thời gian rảnh thì liền chạy tới chỗ của Cố Hạnh Nguyên, chẳng lẽ là bọn họ không biết chuyện gì à, hơn nữa bọn họ ở cùng với nhau thì có thể có chuyện tốt gì xảy ra.
Giang Tuệ Tâm không lên tiếng là bởi vì chắc chắn chuyện như vậy sẽ kích thích đến Phỉ Nhi.
Mặc dù là mình cũng không thích Phỉ Nhi, nhưng mà tục ngữ có câu: kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Bình thường trên cơ bản Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên cũng không có tiếp xúc với nhau, nhưng mà một khi tiếp xúc thì có thể sẽ là một chuyện nguy hiểm, dù sao bọn họ cũng đã có con rồi, hơn nữa hình như là thái độ của Bắc Minh Thiện đối với Cố Hạnh Nguyên cũng đã không giống như lúc trước.
Không giống với Giang Tuệ Tâm đang im lặng, Phỉ Nhi là bởi vì muốn kết hôn với Bắc Minh Thiện, mặc dù là đã hai lần rồi mà bọn họ cũng không thành, nhưng mà cô ta vẫn chưa hề mất hết hi vọng.
Chỉ là bây giờ, mặc dù cô ta đã vào ở Nhà tổ nhà họ Bắc Minh, nhưng mà cô ta vẫn tứ cố vô thân như cũ.
Bà Bắc Minh đã không có ấn tượng tốt với Cố Hạnh Nguyên, vậy đã nói rõ bọn họ có cùng một kẻ thù.
Vậy còn không nhanh chóng ôm lấy cái bắp đùi này, như thế này thì cô ta sẽ không còn lẻ loi ở nhà họ Bắc Minh nữa, còn có một ngọn núi rất lớn để dựa vào.
Cô ta đã nhìn ra, kể từ khi ông cụ Bắc Minh mất đi, từ trên xuống dưới nhà họ Bắc Minh đối với bà Bắc Minh đều rất là tôn kính, bà ta đã trở thành gia trưởng của nhà họ Bắc Minh.
Cho dù là Bắc Minh Thiện cũng phải cho bà ta mấy phần mặt mũi.
Ngày hôm nay, cô ta ngồi trước bàn trang điểm ở trong phòng ngủ của mình, nhìn mình trong gương đến ngẩn người, không biết làm như thế nào để trôi qua một ngày nhàm chán.
Ngày nào cô ta cũng nhốt mình ở trong phòng, hoàn toàn quả thật rất buồn chán, không phải là không muốn đi ra ngoài, mà là sau khi đi ra ngoài nhìn thấy bà Bắc Minh nói cái gì đó thì sao?
Mặc dù là không ai nói cô ta, nhưng mà cũng không thể ngăn cản được ánh mắt khác thường của những người khác khi mà nhìn thấy cô ta.
Đúng lúc này, cửa phòng của
Chỉ nhìn thấy một người giúp việc đang đứng ở cửa, nhìn thấy Phỉ Nhi đi ra, cô ta vội vàng nhẹ nhàng gật đầu với cô ta: “Chào cô Phỉ Nhi, bà Bắc Minh muốn tôi đi thông báo với cô, kêu cô đi xuống dưới tản bộ ngắm hoa cùng với bà ấy.”
...
Phỉ Nhi nghe xong, thật sự có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh: “Được rồi, làm phiền cô nói với bà Bắc Minh là tôi sửa soạn một chút thì lập tức đi xuống ngay.”
Nói xong, cô ta xoay người lại trang điểm, lại thay đổi một bộ quần áo.
Lúc cô ta bước nhanh đi xuống lầu, Giang Tuệ Tâm đã ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, cái ly ở trước mặt của bà ta đã trống không.
“Thật sự xin lỗi bà Bắc Minh, con đến chậm rồi.” Phỉ Nhi lộ ra vẻ rất quy cũ, áy náy nhẹ nhàng gật đầu với bà ta.
Thật ra thì Giang Tuệ Tâm cảm thấy rất khó chịu, bình thường đều là người khác chờ đợi bà ta, ngày hôm nay lại trở thành bà ta chờ Phỉ Nhi.
Nhìn bộ dạng này của Phỉ Nhi, lúc nãy nhất định là trang điểm ở trên lầu, lúc đầu bà ta muốn bộc phát, bộ dạng hiện tại của cô ta cho dù có trang điểm cũng không có khác biệt bao nhiêu.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà ta vẫn cố gắng nén sự khó chịu trong lòng của mình xuống.
Đổi lại là một gương mặt với nụ cười hiền lành, nhẹ khoác tay nói: “Phỉ Nhi không cần phải khách khí như vậy đâu, mặc dù cháu với Thiện chưa kết hôn với nhau, nhưng mà ta cũng đã xem cháu như là người của nhà họ Bắc Minh. Lúc nãy ta nghe người làm vườn nói có một đợt hoa lan mới ở trong nhà kính, cho nên ta muốn đi đến đó với cháu để xem xem. Nếu không thì ta với cháu cứ trông coi cái nhà lớn như thế này, đối mặt với bức tường lạnh lẽo, cho dù không có bệnh thì cũng sẽ bị tra tấn ra bệnh.”
Phỉ Nhi nghe xong thì thật sự có chút cảm động, trong mắt của cô ta lại xuất hiện hơi nước, bước nhanh đi đến bên cạnh của Giang Tuệ Tâm, đưa tay kéo lấy cánh tay của bà ta đi ra vườn hoa ở phía sau dưới sự dẫn đường của người giúp việc.
Cái nhà kính này được dùng để nuôi dưỡng những thực vật quý giá, ngoại trừ các loại hoa quý giá, còn cố ý thả không ít bướm.
Màu xanh màu đỏ bay khắp cả bầu trời, trong nháy mắt làm cho nhà kính tràn đầy sức sống.
Giang Tuệ Tâm nhìn những tinh linh nhỏ bay đầy ở trong vườn, trông vô cùng xinh đẹp.
Phỉ Nhi cũng nở nụ cười, nhìn Giang Tuệ Tâm vui vẻ như vậy, cô ta cẩn thận hỏi: “Dì Bắc Minh, phần lớn thời gian lúc nhỏ cháu đều có một mình, sau này mặc dù là có Thiện ở bên cạnh rồi, nhưng mà cháu vẫn cảm thấy không nơi nương tựa. Lần đầu tiên nhìn thấy dì, trong lòng của cháu có một loại cảm giác ấm áp, dì cũng giống như là mẹ của cháu vậy.” Nói đến đây, hai mắt của cô ta lại dần dần trầm xuống rất nhiều: “Chỉ có điều là cháu cứ cảm thấy không thể với cao nổi...”
Giang Tuệ Tâm thu hồi lại ánh mắt và nụ cười, quay đầu nhìn Phỉ Nhi, trong lòng âm thầm suy nghĩ: đương nhiên là cô không với cao nổi rồi, nhà họ Bắc Minh của chúng tôi là dòng họ có mặt mũi.
Nhưng mà bà ta vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng nâng cằm của Phỉ Nhi lên, trên mặt vẫn duy trì vẻ hiền lành làm cho người khác không có cách nào kháng cự lại: “Đứa bé ngốc này, không phải là ta đã nói rồi à. Mặc dù cháu và Thiện chưa kết hôn với nhau, nhưng mà ta đã xem cháu như là cháu của ta rồi.”
Đúng lúc này, có một người giúp việc vội vàng chạy vào từ bên ngoài nhà kính.
Giang Tuệ Tâm nhìn bộ dạng vội vã của người giúp việc đó, hơi nhíu mày lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại như thế này vậy.”
Phỉ Nhi thì kéo cánh tay của Giang Tuệ Tâm, giống như là một người chủ mà nói: “Nhìn bộ dạng vội vàng hốt hoảng của cô, quấy rầy nhã hứng ngắm hoa của bà Bắc Minh không còn gì nữa, có lời gì thì nói nhanh đi.”
Người giúp việc thở hổn hển nhuận khí, nói với Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, cậu Bắc Minh đã về rồi.”
Chuyện này... bọn họ nghe xong chính là Bắc Minh Thiện đã trở về, lúc nãy còn cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, bây giờ lo lắng cũng đã bỏ xuống.
“Không phải chỉ là Thiện trở về thôi à, có cái gì mà phải sốt ruột chứ.” Giang Tuệ Tâm nói xong thì quay đầu nói với Phỉ Nhi: “Thiện trở về thì trở về, chúng ta mặc kệ nó đi, tiếp tục thưởng thức hoa.”
Người giúp việc đó nói tiếp: “Cậu hai Bắc Minh muốn cô Phỉ Nhi đến phòng sách của cậu ấy một chuyến.”
...
Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi đều giật mình, sao Bắc Minh Thiện mới về nhà thì liền gọi Phỉ Nhi đi tìm anh?
Chuyện này có chút khác thường.
Bình thường rất ít khi anh chịu nhìn Phỉ Nhi một chút, bây giờ không biết lại uống lộn thuốc gì, thế mà còn chủ động đi tìm Phỉ Nhi.
“Cô có biết Thiện tìm Phỉ Nhi có chuyện gì không?” Giang Tuệ Tâm hỏi.
Người giúp việc lắc đầu: “Thưa bà Bắc Minh, cái này tôi cũng không biết rõ nữa.”
Phỉ Nhi buông bàn tay đang kéo Giang Tuệ Tâm ra, mỉm cười nói: “Dì Bắc Minh, Thiện tìm cháu chắc chắn là có chuyện gì đó, cháu đi đến đó xem thử, dì cứ ở đây ngắm hoa trước đi.”
“Thôi được rồi, để ta ngắm hoa xong thì lại đi vào đó tìm cháu.” Giang Tuệ Tâm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại dặn dò người giúp việc: “Cô trở về phòng bếp, kêu đầu bếp làm hai bát canh tổ yến đường phèn tuyết lê, một lát nữa tôi với Phỉ Nhi sẽ dùng.”
Sau khi Phỉ Nhi chào Giang Tuệ Tâm một lần nữa, liền đi về phía phòng sách của Bắc Minh Thiện.
Trên đường đi, trong lòng của cô ta thật sự không ổn định, lúc nãy dáng vẻ vội vội vàng vàng của người giúp việc đã khiến cho cô ta cảm thấy kỳ quái.
Bình thường người giúp việc nhìn thấy Bắc Minh Thiện cũng sẽ không trở nên như thế này, cho dù là truyền lời thì cũng sẽ không có biểu hiện như vậy.