CHƯƠNG 453: CHUYỆN CŨ
Lúc này, cô không kìm được nước mắt nữa, từng giọt rơi tí tách lên bức ảnh.
Vân Chi Lâm đi tới cạnh cô, lấy khăn giấy đưa cho cô: “Hạnh Nguyên, đừng quá đau buồn, chuyện đều đã qua rồi.”
Cố Hạnh Nguyên ôm chặt khung hình trước ngực mình, nghiêng đầu tựa lên vai anh ta, nước mắt lại như vỡ đê.
Anh ta khẽ vỗ vai cô, trong lòng phức tạp, số mệnh hai mẹ con họ giống nhau như vậy, cuộc sống long đong, còn gả lầm người.
Anh ta thật sự rất muốn cho cô một gia đình ấm áp, một cuộc sống yên ổn, nhưng anh ta lại không có năng lực.
Một lúc sau, Cố Hạnh Nguyên khóc xong thì cảm thấy tâm trạng cũng không còn nặng nề như vậy nữa.
Vân Chi Lâm lấy khăn giấy lau sạch vệt nước mắt trên mặt cô.
Anh ta nhìn cô mỉm cười: “Bây giờ có phải cảm thấy tốt hơn nhiều rồi không?” Nói rồi, anh ta bắt đầu xắn tay áo: “Hạnh Nguyên, tất cả chuyện không vui đều đã qua rồi, em và dì sau này sẽ rất hạnh phúc. Anh thấy thời gian có hạn, chúng ta vẫn là nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, bắt tay làm cùng anh ta.
Nói là thu dọn, nhưng thực ra Lục Lộ cũng không có bao nhiêu đồ đạc ở đây. Mấy bộ quần áo bây giờ nhìn có vẻ lỗi thời, nhưng chúng từng là trang phục diễn xuất rất lưu hành.
Mấy bộ quần áo bốn mùa đơn giản mặc lúc bình thường.
Trong ngăn kéo nhỏ tủ trang điểm còn có mấy món khá rẻ tiền, cô đều gom vào trong vali.
“Hạnh Nguyên, em xem đây là gì?” Vân Chi Lâm nói, tìm thấy một hộp thiếc kim loại từ trong tủ phía bên kia chiếc giường.
Cố Hạnh Nguyên đi tới, vươn tay nhận hộp anh ta đưa sang.
Đây là hộp thiếc chữ nhật từng rất thịnh hành vào những năm tám mươi thế kỷ trước, bên trên in hoa văn và đồ án tinh tế.
Xem ra mẹ rất trân trọng chiếc hộp này, nhiều năm như vậy qua đi, chiếc hộp thiếc này vẫn không chút gỉ sét, vẫn sáng bóng như mới.
Cô cầm hộp ngồi bên giường, cẩn thận mở ra.
Bên trong ngoại trừ phong thư đã ố vàng còn có một số tiền lẻ, đều là năm đồng mười đồng, thậm chí ngay cả một tờ năm mươi nghìn cũng không nhìn thấy.
Trong lòng cô lập tức lại chua xót, cô rất khó tưởng tượng mẹ lại dựa vào số tiền này để sống qua ngày, nếu không phải mẹ con họ gặp lại, cô rất khó tưởng tượng với chút tiền này, bà còn có thể chống đỡ bao lâu.
Dưới số tiền này còn đè một bức hình dùng túi nilong gói lại.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy rất kỳ quái, tại sao tấm hình này lại đặt ở đây, mà không phải bày ở tủ trang điểm.
Mẹ có thể hằng ngày đối mặt với tấm hình hạnh phúc của cả gia đình, nhưng dường như không muốn hằng ngày nhìn thấy tấm hình này.
Cố Hạnh Nguyên lấy tấm hình ra khỏi bao nilong, do tia sáng bên giường quá u ám, cô nhìn không rõ.
Cô cầm tấm hình đi tới dưới ánh đèn cẩn thận xem.
Đây là tấm hình đen trắng, góc trên bên phải ghi rằng “Tình bạn trường tồn”.
Trong hình là ba cô gái đứng xếp hàng cùng nhau, cảnh sắc phía sau họ dường như là biển hiệu “Đêm Thượng Hải” dùng bóng đèn tạo thành.
Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng nhận ra người đứng giữa chính là mẹ mình.
Vì mẹ trong tấm hình lúc này không chút khác biệt nào với bà trong bức hình gia đình, thậm chí quần áo cũng giống nhau.
Thời gian tấm hình này được chụp rất có khả năng chính là sau khi chụp xong bức hình gia đình.
Cố Hạnh Nguyên tiếp tục xem xét hai người còn lại trong tấm hình, người phụ nữ cao hơn mẹ đứng bên trái bà chính là mẹ của Bắc Minh Thiện – Dư Như Khiết.
Mà người bên phải bà cao tương tự bà, Cố Hạnh Nguyên vừa nhìn liền bất giác hít vào ngụm khí lạnh.
“Sao lại là bà ta chứ...” Cố Hạnh Nguyên bất giác khẽ cau mày.
“Hạnh Nguyên, em nói gì?” Vân Chi Lâm đặt xuống đồ đang thu dọn đi tới cạnh cô.
“Gì, sao bà Bắc Minh lại quen biết mẹ em và dì anh chứ?” Vân Chi Lâm cũng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Thật không nghĩ tới ba người họ từng quen biết, hơn nữa có vẻ còn là bạn rất thân.
“Hạnh Nguyên, chúng ta vẫn là nhanh chóng thu dọn đồ đi, có nghi hoặc gì chúng ta đợi quay về rồi hỏi dì.” Vân Chi Lâm nói rồi xoay người tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Rất nhanh, Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đã thu dọn xong toàn bộ đồ của Lục Lộ.
Qua nhiều năm như vậy, đồ của Lục Lộ lại ít ỏi đáng thương, ngoại trừ một số đồ dùng và quần áo cần thiết ngày thường thì căn bản không có bất kỳ đồ vật dư thừa nào.
Những thứ này cũng chỉ cần cho vào bốn vali là hết.
Những đồ dùng còn lại, Cố Hạnh Nguyên thấy cũng không có gì có thể dùng, dứt khoát không dọn đi.
Làm xong hết mọi việc sớm hơn họ dự đoán ban đầu không ít thời gian, Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đặt đồ vào xe, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, còn chưa tới sáu giờ.
“Hạnh Nguyên, chúng ta quay về đi, không cần ở đây nữa.” Vân Chi Lâm đề nghị.
Cố Hạnh Nguyên thực ra cũng nghĩ vậy, mặc dù nơi này từng là nơi mẹ ở, cũng là nơi mình sinh ra, nhưng dù sao cô cũng không có bất kỳ ký ức và lưu luyến gì với nơi này.
Sau khi họ tạm biệt ông cụ lúc nãy thì lái xe về thành phố A.
Lúc tới nhà Vân Chi Lâm, trời đã tối rồi.
“Nguyên, chúng tớ vốn còn nghĩ hai người tối nay sẽ ở bên đó, không nghĩ tới hai người quay về nhanh như vậy.” Lạc Kiều thấy cô nhấc vali, cực nhọc từ ngoài đi vào.
Sau đó lại nói với Vân Chi Lâm phía sau cô: “Sư huynh à, sao anh không biết nắm bắt cơ hội chút nào vậy, cho dù làm xong việc rồi thì cũng có thể thưởng thức thế giới hai người mà.”
Cố Hạnh Nguyên lườm cô ấy: “Kiều Kiều, cậu nói linh tinh gì vậy, đừng quên ở đây còn có trẻ con, hơn nữa cậu không sợ rót cho con cậu tư tưởng không lành mạnh sớm như vậy à, đến lúc nó lớn sẽ làm ra những chuyện hoang