CHƯƠNG 502: ĐAU LÒNG
“Đồ của chỗ đó không phải thứ mà những người thuộc tầng lớp lao động như chúng ta có thể đến. Tôi thấy chỗ đó càng thích hợp hơn.” Nói rồi cô thuận tay chỉ về cửa hàng trang sức cách đó không xa, chỗ đó cũng là tiệm trang sức nổi tiếng nhất của thành phố, có điều chỗ đó bán đều là một số đồ làm giả như thật từ hợp kim. Giá cửa rẻ lại có thể đánh lừa người khác.
Cố Hạnh Nguyên cho rằng chỗ này mới là nơi bọn họ nên vào.
Bắc Minh Thiện nhìn chỗ Cố Hạnh Nguyên chỉ, ngay mặt tiền cũng lừa tu sửa, chỉ có mấy chữ ‘thế giới trang sức’.
“Chỗ đó có thể có thứ gì tốt chứ.” Nói rồi, khóe miệng của anh hơi cong lên, lộ ra vẻ mặt khinh thường, chỗ này sao có thể lọt vào mắt anh.
Cố Hạnh Nguyên nhìn không quan biểu cảm khinh khỉnh này của Bắc Minh Thiện, anh xem thường nơi đó, giống như cảm thấy anh xem thường cô vậy.
“Chỉ cần khí chất của bản thân đủ lớn, cho dù mặc đồ giả trên người, người khác cũng sẽ cho rằng là đồ thật. Nhưng ngược lại, cho dù bản thân mặc vàng đeo bạc, người khác cũng sẽ cho rằng là đồ giả.”
Bắc Minh Thiện đối với câu nói này của Cố Hạnh Nguyên rất hứng thú, anh mang theo nụ cười nói: “Câu này của em muốn biểu đại điều gì? Là muốn nói rõ em là người có khí chất mạnh mẽ đó, hay là người không có khí chất mạnh mẽ đó?”
Câu nói này hỏi Cố Hạnh Nguyên ngược lại khiến cô không biết nói sao. Cô tự nhận khí chất của mình không thuộc loại cao quý đó, nhưng cũng không phải không mạnh mẽ.
Sau một thoáng suy nghĩ trong đầu, cô cho ra một câu: “Tôi chẳng qua chỉ là người bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Chọn đến đó chẳng qua là vì tiền tôi đem trên người chỉ đủ tiêu ở đây.”
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên đúng một phút, thấy đến mức trong lòng Cố Hạnh Nguyên có hơi sởn gai ốc: “Này, anh nhìn tôi như thế để làm gì.”
Tháng này thời tiết rất ấm áp, nhưng mỗi một tấc thịt của Cố Hạnh Nguyên đều co lại.
Bắc Minh Thiện không nói chuyện, đưa tay kéo Cố Hạnh Nguyên đi về phía ‘thế giới trang sức’ mà Cố Hạnh Nguyên chỉ.
Điều này ngược lại có hơi vượt ngoài dự liệu của Cố Hạnh Nguyên. Cô tưởng lấy tính khí của Bắc Minh Thiện sẽ không đến một cửa hàng nhỏ không dám bán đồ quá 600 nghìn.
Lúc đó lý do cô chỉ chỗ này, hoàn toàn là vì cô không muốn đến cửa hàng trang sức nổi tiếng kia.
Đồ trong đó quá chói lọi, nhưng cô xấu hổ với túi tiền của mình, lại tuyệt đối không thể chấp nhận cái gọi là quà của Bắc Minh Thiện được.
Hai người đi vào trong tiệm, giống như thể đang ở trong một biển đồ phụ kiện nhỏ, cứ hai ba mét vuông sẽ dùng tấm vải trắng ngăn cách các ô, bên trong treo các loại khuyên tai, dây chuyền cùng vô số phụ kiện đi kèm khác.
Người bên trong cũng giống như đồ ở đây, nhiều đến nỗi không nhìn thấy đường dưới chân.
Bắc Minh Thiện cũng coi như lần đầu tiên đến loại địa phương này, lông mày của anh hơi nhíu lại, thật sự có hơi không chịu được cảnh đông đúc bên trong, còn cả các loại mùi.
Cho dù như thế, anh cúi đầu liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên. Chỉ thấy cô vui vẻ dùng cơ thể hơi gầy đó của cô chui vào trong đám đông.
***
Bọn họ dừng ở một cửa hàng trang sức lớn hơn một chút. Việc kinh doanh của cửa hàng này có thể nói cũng là tốt nhất trong thế giới trang sức.
Cố Hạnh Nguyên chen vào trong, chăm chú chọn ở từng hàng quầy một.
Chỉ để lại Bắc Minh Thiện đứng ở cửa giống như tấm bảng hiệu.
Không thể phủ nhận, anh quả thật có hơi đẹp. Trong vài phút ngắn ngủi, bên cạnh anh vây lại không ít người.
Rất nhiều người đều vì xem tin tức mấy ngày trước có phát trên TV liên quan đến Bắc Minh Thị và GT hợp tác mà nhận ra anh.
Bắc Minh Thiện bây giờ giống như là cảnh điểm du lịch vậy, mặc kệ anh có bằng lòng hay không, mọi người muốn chụp chung với anh kéo dài bất tận.
Đối với sự huyên náo ở bên ngoài cửa hàng, Cố Hạnh Nguyên không có tâm tư gì mà đi xem náo nhiệt.
Hơn nửa tiếng sau, cô cuối cùng cũng hài lòng xách một túi nhỏ từ trong cửa hàng đi ra.
Khi cô nhìn thấy Bắc Minh Thiện bị người ta vây lại thành vòng, anh nhíu mày, luôn nhìn về phía cô, loại bộ dạng bất lực lại có hơi không còn cách nào đó, khiến Cố Hạnh Nguyên rất muốn cười.
“Này, tôi mua xong rồi, chúng ta đi thôi.” Cố Hạnh Nguyên xách đồ lắc lắc về phía Bắc Minh Thiện, sau đó cũng không quan tâm anh, một mình tung tăng đi xuyên qua đám đông, đi về phía cửa lớn.
Bắc Minh Thiện thấy Cố Hạnh Nguyên đi rồi, anh lúc này cũng bắt đầu tách đám người xung quanh mà đi về phía cửa.
Cố Hạnh Nguyên sau khi ra đợi khoảng 5-6 phút mới thấy Bắc Minh Thiên có hơi nhếch nhác từ bên trong đi ra.
Cô che miệng không để mình cười thành tiếng, nhưng mắt của cô đã cong thành vầng trăng khuyết đã bị Bắc Minh Thiện nhìn thấy.
Anh đi vài bước đến trước mắt Cố Hạnh Nguyên, cúi đầu nhìn cô: “Buồn cười như vậy sao?” Nói rồi anh còn không quên chỉnh lại quần áo của mình.
“Không có gì, anh không phải lần đầu tiên đến nơi như này chứ. Thật là làm khó anh rồi. Có điều đây mới là cuộc sống của dân thường như tôi trải qua. Được rồi, chúng ta đi chọn lễ phục.” Cố Hạnh Nguyên cười ha hả nói, giả bộ đưa cái túi chiến lợi phẩm của mình cho anh: “Anh nhìn những thứ này đi, không có kém với đồ của thương hiệu nổi tiếng đâu.”
Bắc Minh Thiện không có hứng thú xem mấy thứ này, dẫn Cố Hạnh Nguyên rất nhanh đến bách hóa số 1.
Sau khi anh dẫn Cố Hạnh Nguyên rẽ vài vòng thì đến một cửa hàng, bước chân của anh lúc này mới dừng lại.
Cố Hạnh Nguyên đứng ở cửa tiệm ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây ra. Ở đây, Bắc Minh Thiện đã vô tình lột bộ váy nữ thần ánh trăng thì trên người cô xuống cho Phỉ Nhi.
Cảnh tượng khi đó, đến nay Cố Hạnh Nguyên còn cảm thấy ở ngay trước mắt.
Cơ thể của cô không kiềm được mà hơi lạnh.
“Em sao không đi vào?” Bắc Minh Thiên nhìn Cố Hạnh Nguyên đứng trân trân ở đó.
Nụ cười trên mặt biến mất, mắt nhìn chằm chằm vào ô tủ kính. Chỗ đó chính là chỗ cô và Lạc Kiều lần đầu phát hiện phát hiện bộ váy nữ thần ánh trăng.
Bắc Minh Thiện lúc này cũng rất nhanh nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, chuyện này bỗng khiến trong lòng anh cũng có hơi không biết có mùi vị gì.
Nếu như lúc đó đổi lại là anh của bây giờ, vậy nhất định sẽ không làm ra sự việc quá đáng như thế.
Và quãng thời gian đã làm tổn thương sâu sắc
“Anh dẫn tôi đến đây là đến chọn lễ phục sao?” Trong lòng Cố Hạnh Nguyên đang rơi từng giọt nước mắt, cô ở đây chịu nhục nhã, hơn nữa tên đầu sỏ chính là Bắc Minh Thiện, đây là chuyện cả đời cô không quên được.
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Tôi biết, ở đây đã từng làm tổn thương em. Cho nên tôi cảm thấy, cũng nên ở đây chữa lành tổn thương đó.”
Cố Hạnh Nguyên ngoảnh đầu nhìn Bắc Minh Thiện: “Chữa lãnh thế nào? Lẽ nào muốn như trước đây, mua một bộ giống hệt?”
***
Câu hỏi này của Cố Hạnh Nguyên khiến Bắc Minh Thiện không biết trả lời thế nào.
Anh trầm mặc một lúc mới từ tốn nói một câu: “Nếu như có thể, tôi hy vọng có thể dùng những người tháng sau này để bù đắp cho em.”
Câu nói này như xé rách trái tim của Cố Hạnh Nguyên, đó là một loại đau khổ, cũng là một loại chua xót, còn mang theo sự nực cười.
“Có phải đối với mỗi người phụ nữ anh từng làm tổn thương đều sẽ có lời hứa này? Tô Ánh Uyển là như vậy, Phỉ Nhi cũng như thế, bây giờ lại đến lượt tôi rồi. Vậy sau tôi sẽ là ai nữa?” Lời của Cố Hạnh Nguyên giống như một cây kim lạnh lóe sáng, vô cùng sắc nhọn châm sâu vào trong trái tim của Bắc Minh Thiện.
Lông mày của Bắc Minh Thiện nhíu chặt lại. Không sai, là anh hết lần này đến lần khác làm tổn thương Cố Hạnh Nguyên, đồng thời khi anh làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác thì anh lại phát hiện anh thật lòng.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Bắc Minh Thiện, trong mắt tràn ngập nước mắt. Đây là nước mắt chôn chặt trong nội tâm từ rất lâu đã trở nên đắng chát.
Cuối cùng, cô từ từ xoay người đi, túi trang sức trong tay rơi xuống đất.
Từ từ, từ từ đi về phía cửa lớn.
Ở đằng sau cô để lại Bắc Minh Thiện đang đứng nguyên ở chỗ cũ.
Cô đưa tay lau nước mắt đã rơi xuống, vốn dĩ tưởng sẽ quên nơi này, sẽ quên chuyện đã từng xảy ra, nhưng cuối cùng lại phát hiện cô không thể.
*
Cố Hạnh Nguyên ở bên đường vẫy một chiếc taxi vừa hay chạy qua, cô ngồi vào: “Bác tài đưa tôi đến biệt uyển Phẩm Hoan, cảm ơn.”
Khi cô rút chìa khóa mở cửa phòng, đã là buổi trưa rồi. Anna và hai đứa trẻ vừa ăn xong bữa trưa.
Bọn họ không có để phần cho Cố Hạnh Nguyên và Lạc Kiều, chắc vì đi đăng ký kết hôn rồi, khi cô ấy quay trở lại chính là nữ chủ nhân chân chính của nơi này rồi.
Mà một nơi khác, có Hình Uy sẽ không để cô ấy đói.
“Nguyên, cô sao lại về rồi? Cô không đi chọn lễ phục cho bữa tiệc khiêu vũ buổi tối sao?” Anna rất ngạc nhiên khi thấy cô tay không trở về.
“Mama, mama sao lại khóc rồi, có phải có người bắt nạt mama không?” Cửu Cửu tập tững chạy đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, bàn tay nhỏ ôm chặt chân của cô, đầu ngẩng lên nhìn cô.
Cố Hạnh Nguyên kìm nén sự không vui trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười, cúi người bế Cửu Cửu lên: “Cục cưng nhỏ, mama không có khóc. Là bên ngoài gió quá lớn, có hạt cát bay vào trong mắt.”
“Ồ, vậy con giúp mama thổi bay cát đi có được hay không.” Cửu Cửu nói rồi chu cái miệng nhổ thổi khẽ.
“Được rồi được rồi, cát đã thổi đi rồi. Cảm ơn cục cưng nhỏ nhà mình rồi. Nào, để mẹ hôn cái, ừm...”
Cố Hạnh Nguyên để Cửu Cửu lại xuống sàn: “Đi chơi cùng anh trai đi.”
Trình Trình nhìn ra khi mẹ quay về cảm xúc có chút không đúng, nhưng cậu nhóc biết chuyện này nhất định có liên quan đến ba. Nhưng cậu nhóc không tiện đi hỏi.
Có lẽ chỉ có dì Anna có thể giúp mẹ giải quyết được vấn đề này, cậu nhóc đưa tay gọi Cửu Cửu lại: “Anh dẫn em lên lầu chơi.”
Đợi khi bọn trẻ lên lầu rồi, Anna mới tiếp tục hỏi: “Nguyên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Anna: “Tôi không muốn tham gia bữa tiệc khiêu vũ tối nay nữa.”
Anna có hơi ngạc nhiên nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Tại sao chứ, cô với Bắc Minh Thiện lại gây nhau rồi?”
Cố Hạnh Nguyên không biết nên nói làm sao với Anna, cô chỉ lắc đầu, xoay người đi đến sô pha ngồi xuống.
Anna cũng đi theo, ngồi ở bên cạnh cô: “Nguyên, chúng ta đã là bạn bè mấy năm, lẽ nào còn có lời gì không thể nói với tôi sao?”
***
Cố Hạnh Nguyên kể đơn giản chuyện có liên quan đến bộ váy nữ thần ánh trang cho Anna nghe.
Anna nhìn Cố Hạnh Nguyên, nghe rất nghiêm túc. Sau đó cô lại kể chuyện xảy ra vào sáng nay.
Đợi sau khi kể hết tất cả mọi chuyện, Cố Hạnh Nguyên thở dài: “Tôi cũng không phải loại người tính tình trẻ con thích gây chuyện. Khi tôi nhìn thấy cửa hàng đó thì tôi sẽ không tự chủ mà nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, càng sẽ cảm thấy anh ấy dẫn tôi đến đó, chính là một loại sỉ nhục đối với tôi.”
Anna nghe lời kể của Cố Hạnh Nguyên, đưa tay vỗ nhẹ vào vai của cô: “Nguyên, đối với những gì cô phải chịu trước kia, tôi cũng cảm thấy buồn cho cô. Nhưng đó dù sao cũng là chuyện của quá khứ rồi, trôi qua thời gian dài như vậy, cô lẽ nào vẫn không thể quên đi chuyện đó sao?”