CHƯƠNG 533: QUÂN TỬ BÁO THÙ
“Hay là giờ chúng ta đi chơi trò xe đụng đi.” Triệu Tịnh Di nói và chỉ tay về một khu cách đó không xa. Vài chiếc xe điện đụng đang va chạm dữ dội trong đó. Tia lửa điện không ngừng lóe lên từ những sợi dây dựng trên đầu xe.
“Nhìn không ra đó nha, cậu đúng là một cô bé mạnh mẽ.” Dương Dương giơ ngón tay cái nói với Triệu Tịnh Di.
Rồi cậu nhóc nói với Trình Trình: "chuyện này không có vấn đề gì đâu ha, đừng làm cho con gái coi thường đó."
Trình Trình bực bội, Dương Dương đã nắm lấy cơ hội để ép cậu một cách quyết liệt.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải gật đầu: "Vậy thì mình chơi đi."
Ba đứa nhỏ quay người đi về phía khu xe điện đụng.
"Oa! Dương Dương, không ngờ cậu lại ở đây." Lại một giọng nói của một bé gái khác, hơn nữa còn có chút không thạo tiếng bản địa.
Lông mày của Dương Dương khẽ nhướng lên giống như Bắc Minh Thiện, cậu có thể nhận ra đó là giọng của ai.
Còn ai có thể nói tiếng bản địa không thạo như vậy nữa chứ, tất nhiên là Rebecca rồi.
Cậu cười toe toét quay lại nhìn Rebecca đang đi tới từ hướng khác.
***
Không giống như Triệu Tịnh Di, cô bé mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng ở trên, kết hợp với một chiếc quần tây màu xanh nhạt, mái tóc vàng buông xõa ngang vai, đôi mắt màu xanh lam nhạt của cô bé nhìn rất có hồn.
“Hi ~ không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Không đợi cô bé nói, Dương Dương đã chào một câu.
Rebecca đến trước mặt Dương Dương với nụ cười trên môi, không nói gì liền trực tiếp dang rộng vòng tay ôm Dương Dương một cái.
Rồi cô bé gật đầu với Trình Trình bên cạnh Dương Dương, Rebecca biết đây là anh trai sinh đôi của Dương Dương.
“Xin hỏi bạn này có phải bạn gái của anh trai cậu không?” Rebecca buột miệng hỏi.
Câu hỏi này làm cho khuôn mặt của Triệu Tịnh Di lập tức đỏ bừng, ngay cả vẻ mặt của Trình Trình cũng có chút mất tự nhiên.
Dương Dương liếc nhìn cả hai và cười toe toét, sau đó nói với Rebecca: "Cậu ấy chưa phải là bạn gái của Trình Trình đâu, nhưng tương lai thế nào thì khó mà nói trước được."
"Ồ! Là vậy à, có điều họ trông có vẻ hợp nhau đó." Rebecca chợt nhận ra.
Dương Dương vuốt vuốt tóc mình: "Tớ nghĩ có lẽ vậy đó. Mà này, làm sao cậu nhận ra tớ vậy?"
Nói xong, cậu lại chỉ vào Trình Trình bên cạnh mình hỏi Rebecca, ý cậu là làm sao cố bé phân biệt được hai đứa.
So với việc tại sao cô bé cũng xuất hiện ở đây, lúc này cậu muốn biết đáp án này hơn. "Rất đơn giản, bởi vì lúc bước đi cậu trông rất khác với những người bình thường."
Lời nói của Rebecca ngay lập tức khiến Trình Trình và Triệu Tịnh Di thấy buồn cười.
Trên trán Dương Dương đột nhiên xuất hiện màu u ám, thì ra đó là lý do tại sao ...
“Sao thế, tớ đã nói gì sai à?” Rebecca hơi bối rối khi thấy họ cười như thế.
“Không có gì, cậu nói đúng, Dương Dương quả thực khác với người bình thường.” Triệu Tịnh Di lúc này không quên bù cho Dương Dương thêm một nhát nữa, cái này gọi là ‘quân tử báo thù mười năm cũng không muộn’ đây mà.
Lúc này, có một bàn tay lớn khoác vai Rebecca: "Rebecca, họ là bạn của con à."
Trình Trình, Dương Dương và Triệu Tịnh Di ngẩng đầu lên nhìn về phía cạnh cô bé, chỉ thấy một người đàn ông ngoại quốc có vóc dáng giống với Bắc Minh Thiện.
Giống như Rebecca, họ đều tóc vàng và mắt xanh, và họ đều nói tiếng bản địa không tốt.
Rebecca chỉ vào Dương Dương nói: "Ba, cậu ấy đã cứu con diều của con đó."
"Ồ! Cháu là Mr. Dương đó à, cảm ơn cháu rất nhiều vì đã giúp đỡ con gái chú nhé, cháu đúng là một cậu bé tuyệt vời." Ba của Rebecca nói, vỗ vai Dương Dương hai lần bằng bàn tay to lớn của mình.
Dương Dương được nhìn nhận như một anh hùng, lập tức cảm thấy vô cùng đắc ý, cậu ngẩng đầu cười hi hi nói: "Chuyện nhỏ này không đáng kể. Cháu rất vui được gặp chú."
Lúc này, Rebecca nắm tay ba và nói: "Ba ơi, con chơi với các bạn ấy một mình được không?"
"Tất nhiên, tại sao không chứ. Ba sẽ đi với mẹ con, mẹ con có vẻ hơi mệt. Chúc các cháu chơi vui nhé." Ba của Rebecca nói vài lời với cô bé và vẫy tay với Dương Dương: "Mr. Dương, hy vọng sau này chú có thể gặp cháu thường xuyên, chú cũng hy vọng cháu có thể đến chơi nhà chú."
Dương Dương cũng không khách sáo: “Nhất định, nhất định rồi.”
Bốn đứa trẻ nhìn ba Rebecca rời đi.
“Dương Dương, cậu định chơi ở đâu?” Rebecca chủ động nắm lấy tay Dương Dương.
Dương Dương cũng ra vẻ tự nhiên: "Tụi mình đi chơi xe điện đụng, cậu có thích chơi cùng không?"
Rebecca hào hứng: "Ồ, ngầu ghê đó, tụi mình đi chơi thôi."
***
Trong khu chơi xe điện đụng, bốn chiếc xe điện lao nhanh, cuốn vào nhau.
Đồng thời cũng có tiếng cười nói vui vẻ của các em nhỏ truyền tới.
Chẳng bao lâu, chiến trường đã chuyển từ một cuộc hỗn chiến bốn xe thành một cuộc chiến hai phe.
Trình Trình và Triệu Tịnh Di hợp lực để chống lại những cú đụng của Dương Dương và Rebecca.
Dần dần, sau khi nhóm Trình Trình không thể chống lại nữa, cả hai bắt đầu rút lui.
Dương Dương thì làm gì có thể chịu để yên, cậu gọi Rebecca kẹp Trình Trình lại.
Lúc Trình Trình hai mặt đối địch, Triệu Tịnh Di đã lái xe rất ngoan cường xông tới để đỡ cho Trình Trình các đòn tấn công của Dương Dương.
Cho đến lúc có tiếng chuông vang lên, mây chiếc xe mới dần ngừng lại.
“Wa, thật là kích thích, hay là mình chơi tiếp lần nữa đi.” Dương Dương chơi muốn nghiện, nhất là khi nhìn thấy Trình Trình và Triệu Tịnh Di bị mình đánh không còn manh giáp, cậu cảm thấy rất sung sướng.
Trình Trình xua tay: "Đừng cứ chơi mỗi trò này, chơi trò khác đi."
“Ừ, tớ cũng nghĩ mình nên chơi những trò chơi khác.” Triệu Tịnh Di cũng nói giúp.
“Được thôi, các cậu dẫn đường đi.” Dương Dương cũng không kiên trì ý kiến của mình, đây là thời điểm bành trướng của cậu. Cả bọn đi dọc theo con đường, ngó nghiêng xung quanh tìm thứ gì khác đểt chơi.
Lúc này, một tiếng hét từ xa đã thu hút sự chú ý của bốn đứa trẻ.
“Chúng ta đi qua đấy xem chút không?” Dương Dương quay đầu nói với Rebecca đang đi bên cạnh.
Rebecca gật đầu.
“Đừng quên giao ước đó.” Trình Trình lúc này nhắc nhở Dương Dương một câu.
“Em biết rồi, đi qua xem một chút thôi.” Dương Dương có chút sốt ruột nói.
"Giao ước? Hì hì, có phải Dương Dương bị cậu nắm thóp gì rồi không?" Triệu Tịnh