CHƯƠNG 538: CUỘC GẶP MẶT ĐẦY ĐAU KHỔ
Cố Hạnh Nguyên nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cách ăn mặc của người đàn ông này trông giống hệt như quần áo của mấy đại ca xã hội đen ở thập niên tám mươi chín mươi trong phim Hong Kong.
“Chào ông, xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì không? Vì sao không tìm một chỗ trong thành phố để nói chuyện mà lại chọn một nơi như thế này?” Cố Hạnh Nguyên cũng hỏi thẳng vấn đề.
Không chờ người đàn ông kia nói gì, Đường Thiên Trạch đã mở miệng giới thiệu trước: “Đây là thầy của tôi.”
Ngay lúc anh đang định giới thiệu thêm, lại thấy người đàn ông kia khẽ vẫy tay với anh, lập tức im lặng.
“Xin chào, cô là cô Cố Hạnh Nguyên sao?” Người đàn ông kia hỏi.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, tôi là Cố Hạnh Nguyên.”
Người đàn ông kia được cô xác nhận rồi, mày hơi giật giật hỏi: “Xin cho tôi đường đột hỏi một câu, vì sao cô lại họ Cố?”
Câu hỏi này làm Cố Hạnh Nguyên nghệch mặt ra, từ trước đến giờ chưa từng có người nào hỏi cái câu hỏi khó hiểu như thế, cô cũng không biết nên tiếp thu những lời này như thế nào nữa.
Cô chỉ có thể hơi mỉm cười nhìn người đàn ông kia: “Ông à, câu hỏi này của ông thật thú vị, không lẽ nói tôi không họ Cố thì phải có họ khác sao?”
Nói xong cô cũng có hơi tức giận, chưa từng gặp qua loại người nào thế này, chưa nói câu gì mà đã vặn hỏi cô trước, hơn nữa còn hỏi mấy câu vớ vẩn.
Người đàn ông kia vẫy tay: “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, lần này tôi hẹn cô đến đây là muốn cho cô xem một món đồ.”
Nói xong ông quay người ra hiệu cho Đường Thiên Trạch đứng cạnh, Đường Thiên Trạch xoay người vào xe lấy một phong thư màu vàng đưa cho người đàn ông kia.
Ông nhận lấy, lấy một tấm ảnh chụp từ bên trong ra đưa cho Cố Hạnh Nguyên: “Mời cô nhìn thử xem cô có quen người trong bức ảnh này không.”
Thì ra làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản là vì muốn cô đi nhận người.
Cô nghĩ, nhận lấy bức ảnh xem thử, đây là một tấm ảnh trắng đen đã ố vàng.
Cùng lúc đó, sắc mặt cô cũng lập tức thay đổi. Cô vội vàng ngẩng đầu lên, hơi khó tin nhìn người đàn ông trước mặt: “Ông, vì sao ông có được bức ảnh này?”
Người đàn ông nhìn Cố Hạnh Nguyên, sau đó xoay người đi đến khoảng đất trống bên cạnh, dưới chân ông là thành phố A vô cùng đông đúc.
Ông từ từ nói: “Đây là ảnh gia đình của tôi. Bức ảnh này đến giờ cũng đã hơn hai mươi năm rồi.”
Khi Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy bức ảnh này, cô nhanh chóng nhận ra được, đây là một bức ảnh giống hệt bức ảnh gia đình duy nhất cô chụp cùng ba mẹ mà cô vô cùng trân trọng.
Tuy người đàn ông trước mặt còn đang đeo kính râm, nhưng cô vẫn cảm giác được ông có liên quan rất mật thiết với bức ảnh này.
Đổi một cách nói khác, chắc là ông là ba của cô, người đàn ông từng vứt bỏ mẹ, làm mẹ phải sống hai mươi năm cực khổ kia.
“Ông, ông là Lý Kiền?” Cố Hạnh Nguyên đột nhiên nhớ lại lúc trước trong cuộc trò chuyện của mẹ và Giang Tuệ Tâm, hai người từng nhắc đến tên này.
Lý Kiền từ từ xoay người, hơi gật đầu nhẹ: “Không sai, ba chính là Lý Kiền. Không ngờ Lục Lộ còn sẽ nói tên của ba cho con biết.”
Tâm trạng lúc này của Cố Hạnh Nguyên giống như sóng to gió lớn, cô mím môi cắn chặt răng.
Trong lúc nhất thời, mắt cô đã hơi ướt: “Đã nhiều năm trôi qua, sao đến bây giờ ông mới đến tìm tôi.”
Lý Kiền hơi giật giật mày, ông im lặng một lúc rồi nói: “Năm đó khi ba biết con bị mất tích, cũng đã phái người tìm kiếm khắp cả thành phố. Nhưng sau ba ngày ba đêm mà vẫn không hề có được bất cứ tin tức nào của con, cho nên...”
“Cho nên ông vừa tìm không được tôi, cũng vứt bỏ luôn mẹ của tôi. Làm bà ấy từ đó về sau phải trải qua hơn hai mươi năm sống trong đau khổ vì mất con rồi lại mất chồng.” Cố Hạnh Nguyên không chờ Lý Kiền nói xong, đã lập tức bổ sung lời ông nói.
Lý Kiền không còn gì để nói cúi đầu xuống, ông không biết phải giải thích cho con gái những chuyện đã xảy ra vào hơn hai mươi năm trước như thế nào.
Đúng vậy, cho dù ông có lý do gì, cho dù lý do đó có vẹn toàn đến cỡ nào.
Cũng không thể nào thay đổi được: Sau khi ông bỏ đi Lục Lộ đã phải trải qua những ngày tháng vô cùng vất vả.
Bây giờ ông chỉ có thể nói: “Ba rất xin lỗi về chuyện này. Ba không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha.”
Bây giờ Cố Hạnh Nguyên đã không thể nào kềm chế được rơi nước mắt: “Ông cảm thấy một lời xin lỗi này là có thể thay đổi hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong suốt hai mươi năm sao? Có thể quay trở về thời khắc mà ông nhẫn tâm bỏ rơi mẹ tôi vào hơn hai mươi năm trước sao! Trước đây tôi từng hỏi mẹ, ba của tôi là một người như thế nào. Nhưng ông biết không, bà lại không muốn trả lời, bà không muốn nhớ đến ông.”
Lý Kiền từ từ đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, lấy một chiếc khăn tay trong túi áo đưa cho cô: “Thật ra ba vẫn chưa từng quên mẹ con, đây là vật đính ước mà bà ấy cho ba. Hơn hai mươi năm qua, ba vẫn luôn mang theo nó bên người.”
Đây là một chiếc khăn tay màu trắng, xung quanh mép được dệt bông màu xanh nhạt, góc khăn còn thuê một chữ “Lộ”.
Lúc này, Đường Thiên Trạch cũng không nhìn nổi nữa, anh đi theo thầy nhiều năm như thế, trong khoảng thời gian đó ông làm chuyện gì anh đều hiểu rất rõ.
“Hạnh Nguyên, cô đừng trách thầy. Trong suốt mấy năm nay ông ấy vẫn luôn liên tục cử người đi tìm tung tích của hai mẹ con cô. Chẳng qua giống như biển rộng tìm kim, mãi vẫn không có tin tức của hai người.
Cố Hạnh Nguyên sao có thể nghe lọt mấy lời giải thích của Đường Thiên Trạch chứ, cô quay đầu nhìn anh: “Nếu tôi đoán không sai, anh tiếp cận tôi cũng đã có tính toán từ trước đúng không. Uổng công tôi còn đối xử với anh như bạn thân, thì ra tôi lại bị anh chơi đùa như một con khỉ. Bây giờ thì hay rồi, chân tướng cuối cùng cũng trồi lên mặt nước, tôi không biết các người sẽ còn trò hay gì mới để đối phó với mẹ và