Quả nhiên, thấy cô không phản ứng, lão bà dùng giọng điệu hòa hoãn mở miệng nói: "Chúng ta không phải đã nói tốt rồi sao, để cháu thay thế anh trai cháu nhận nguyền rủa, sao bây giờ lại không vui, chẳng lẽ là cháu đang trách bà nội bất công sao?”Tần Phi Thường từ nhỏ đã nghe không được loại câu hỏi nghi vấn này, không tự chủ được mở miệng dùng lời nói ngắn gọn nhất trả lời bà ta: "Đúng vậy."Bà lão không nghĩ tới côsẽ trả lời như vậy, trùng mặt xuống, trong giọng nói mang theo chỉ trích: "Cháu quá ích kỷ, Lan Lạc.”Nói xong hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi, gã trẻ tuổi kia không đi, cười hì hì nhưởng mày với cô, "Hiện giờ cảm giác thể nào, đeo nguyền rủa cảm giác cũng không tồi đi.
Nghe nói thời gian sắp tới rồi, nguyền rủa này tùy thời đều có khả năng phát tác.
Ngày thường lá gan mày nhỏ như vậy, hiện giờ sao lại không khóc a.”Tần Phi Thường đánh giá hắn, nghĩ thầm hai anh em này nhìn tình cảm cũng không phải thực tốt, di dời nguyền rủa phỏng chừng không phải tự nguyện, mà là bị ép tự nguyện.Cô hoàn toàn không biết gì về nơi này, cũng không có tâm tư ở chỗ này rối rắm nhiều cùng thằng nhãi đó, lướt qua hắn đi thăm dò các phòng khác.Cô phải nhanh chóng tra xem Đông Châu cách nơi này bao xa, sau đó tìm biện pháp ngồi máy bay đi Du Châu, mau chóng tìm về thân phận ban đầu của mình.
Chỉ cần tìm được người, là có thể chứng minh chính mình.
Cô còn có rất nhiều công việc chưa làm xong, đột nhiên rời tay, thuộc hạ không biết phải loạn thành cái dạng gì.Tần Phi Thường theo thói quen đẩy đẩy ở trên mũi, đẩy vào chỗ trống.Ừm, đã quên, thân thể này không mang mắt kính.Cô ở tầng hai biệt thự đụng phải một người hầu co rúm lại, từ trong miệng cô ấy tìm được phòng mình, một căn phòng thiếu nữ bình thường, quần áo không nhiều lắm còn cũ, đều thực bảo thủ già nua, kinh điển thẩm mỹ người già.
Đồ trang điểm và trang sức thưa thớt, nhìn ra được cô gái này lúc trước sống quá mộc mạc, hơn nữa không thích trang điểm.Trong gương cô gái trẻ khuôn mặt tái nhợt, tóc đen mắt đen, hình dáng đôi mắt và mũi có một chút thâm thúy, lớn lên cũng không tệ lắm.Chỉ dạo qua một vòng, trong lòng Tần Phi Thường trên cơ bản đã hiểu rõ đổi với tình huống nhà này -- đây là gia đình từng giàu có huy hoàng, hiện giờ sớm đã xuống dốc, còn cường chống mặt mũi.
Biệt thự lớn như vậy chỉ mời một người hầu nhìn không quá sáng sủa.Chủ nhân có ba người, một bà lão, một cháu trai bảo bối của bà lão, một cháu gái không được coi trọng có tính cách hướng nội, cháu gái ngày thường cũng coi như nửa người hầu."Máy tính và di động quá trân quý, trong nhà chỉ có thiếu gia Lãng Tác dùng.”Từ trong miệng hầu gái biết được tin tức này, Tần Phi Thường gõ vang cửa phòng Lãng Tác, vào lúc đối mặt khi hắn mở cửa, một gậy đánh ngã hắn, thần sắc như thường mà dẫm lên hẳn đi vào phòng, thuận tay kéo hắn vào, đóng cửa lại.
Phòng Lãng Tác so với phòng của cô lớn hơn rất nhiều, là căn phòng có nhiều sản phẩm hiện đại hoá nhất ở nơi cổ xưa này.
Máy tính của hắn đang mở ra, trên giao diện biểu hiện khung thoại của hắn và người nào đó nói chuyện phiếm.[ An Địch : Tạo xong rồi, trên tay tao cũng xuất hiện cái nguyền rủa kia, đáng chết, gia tộc chúng ta vì sao lại di truyền nguyền rủa như vậy![ Lãng Tác: Nguyền rủa của tạo được chuyển dời lên trên người con chuột Lorraine đáng thương kia! Ha ha ha ha tạo không có việc gì!][ Lãng Tác: Bà nội tao vậy mà rất lợi hại, trước kia tao cũng không biết bà ấy lợi hại như vậy, Còn tưởng rằng bà ấy là bà già kỳ kỳ quái quái, thật quá khốc! ]Tần Phi Thường chỉ tùy tiện nhìn liền xóa đối thoại, bắt đầu tìm kiếm tin tức về nhà mình.Nhưng mà, bất luận cô tìm kiếm thể nào đều không từng tìm được bất kì tin tức gì về khu vực Đông Châu, càng không có tin tức liên quan đến Tần gia ở Du Châu.Tìm thật lâu vẫn không thu được gì, đến giờ phút này, sắc mặt Tần Phi Thường mới thay đổi.Cô không thể không đối diện với