Chuyện ở Ngụy gia kỳ thật cũng không chặt chẽ lắm, chỉ là không có ai điều tra chi tiết mà thôi.
Phân tích một chút sẽ nhìn ra rất nhiều sơ hở, trên đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp như thế.
Người mà Lâm Trạch nghi ngờ nhất vẫn là Lâm Kiến Văn, dù sao nguyên thân chỉ có mâu thuẫn xung đột với hai mẹ con gã, người khác không đến mức vì ghen ghét liền mất công làm hại nguyên thân.
Nhưng Lâm Kiến Văn nhìn có vẻ tự tin, không có chứng cứ cụ thể, hắn chỉ có thể điều tra từ lời khai của hạ nhân Ngụy phủ.
Hiển nhiên, Vương huyện lệnh và những người khác cũng nghĩ như thế, ánh mắt tập trung vào hạ nhân ở Ngụy phủ, hai gã sai vặt và hai nha hoàn, đều là canh giữ trước cổng vòm hậu viện, cùng với nha hoàn hầu hạ Ngụy Vân Anh.
Vì cái gì mà không canh giữ và hầu hạ tiểu thư thật tốt, một đám người chạy đi hết? Thành thật đi!
"Đại, đại nhân, tiểu nhân không hề nói dối, bởi vì công việc ở tiền viện quá nhiều nên tiểu nhân mới bị kêu đi! ! "
"Đại nhân, ta cũng vậy, ta và Trương Đại Lực cũng bị kêu đi, là do Lưu quản gia kêu, bằng không chúng ta không dám rời đi! ! "
"Ta là đi lấy canh giải rượu cho tiểu thư! ! "
"Ta nghe thấy tiếng mèo hoang kêu liền đi đuổi mèo, nó ở bên kia cửa sổ, ai mà biết Lâm tú tài liền xông vào lúc đó.
"
Bốn người hạ nhân đều thành thật khai ra, ngoại trừ lời khai của người cuối cùng có sơ hở, tất cả đều có nhân chứng, khóc đến oan uổng.
Bọn họ nói đến cũng rất là xui xẻo, vốn dĩ được phân công đến hậu viện làm việc sẽ nhẹ nhàng hơn, ai mà biết ngày đó xảy ra chuyện nam nhân xông vào phòng của tiểu thư, làm hại bọn họ phải chịu hình phạt.
Nếu không phải Ngụy phu tử cố kỵ danh tiếng nhân đức, nói không chừng bọn họ đã bị bán đi.
Nhất là người cuối cùng khai là nghe thấy tiếng mèo hoang rồi đi đuổi mèo, quả thực là khóc đến chết, người khác đều có chuyện đi vội, cô ta tự tiện rời đi là tội nặng nhất, bị phạt nặng nhất.
Nha hoàn này tên là Tiểu Hạnh Nhi, là một cô nương lớn lên rất xinh đẹp, khóc đến đôi mắt đỏ rực
"Đại nhân, thật sự không liên quan gì đến ta, ta thật sự là nghe thấy tiếng mèo kêu nên mới đi đuổi mèo, tiểu thư ghét mèo nhất.
Nếu phát hiện trong phủ có mèo lại còn chạy vào phòng của tiểu thư, tiểu thư nhất định sẽ tức giận, ta sợ mèo đánh thức tiểu thư sẽ bị phạt, nên mới vội vàng đuổi mèo đi, ô ô! ! "
"Ngươi nói ngươi rời đi khi nghe tiếng mèo kêu, ngươi có chứng cứ không? Sao bản quan có thể tin lời nói vô căn cứ của ngươi? Ngươi tốt nhất là khai thật ra, ngươi có phải cố ý rời đi cho nam nhân xông vào phòng hay không?!"
Vương huyện lệnh cau mày nghiêm khắc thẩm vấn.
"Ta, ta không có chứng cứ, nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến ta, đại nhân ô ô! ! "
Tiểu Hạnh Nhi bất đắc dĩ khóc đến ủy khuất.
Tình huống này sao cô có thể lấy được chứng cứ, chẳng lẽ đem con mèo hoang lúc trước ra làm chứng sao? Nói giỡn sao.
Ba người còn lại tuy có chứng cứ chứng minh bọn họ bị người khác kêu đi, nhưng vẫn không thoát khỏi liên can, tại sao bọn họ lại bị kêu đi cùng một lúc? Ai mà tin là không có điểm mờ ám.
Ngay cả bản thân Ngụy Hồng Trương cũng không tin.
Lúc đầu là do hắn tức giận không suy nghĩ cẩn thận liền đem tức giận đổ lên đầu Lâm Trạch, hiện tại phân tích như vậy lại thêm lời thẩm vấn của huyện lệnh, quả thật là có nhiều điểm nghi vấn.
Thật là trùng hợp!
Nghĩ đến đây, Ngụy Hồng Trương đột nhiên trầm mặt đập mạnh lên bàn "Các ngươi thành thật khai ra đi, có phải các ngươi bị người khác mua chuộc hay không!"
Nếu đúng là như thế, việc người khác thiết kế và Lâm Trạch xông vào phòng là hai tính chất khác nhau.
"Không có không có, lão gia, chuyện này không liên quan tới chúng ta, ô ô! ! "
"Lão gia, chúng ta oan uổng quá, chỉ dựa vào lời suy đoán liền định tội cho chúng ta, tiểu nhân oan uổng quá! ! "
Mấy người hạ nhân bị dọa sợ, khóc lóc phủ nhận.
Không có làm thì không thể nhận, cho dù có làm cũng không thể nhận, nhận tội về cho bản thân chính là tai ương không ngừng, người trong nhà cũng bị liên lụy bán đi, bán mình đều có khế nô bộc, chủ tử có thể tùy ý đem bọn họ bán cho nhà thổ làm cu li để trừng phạt.
Mấy người đó không chịu thừa nhận, thẩm vấn cũng không có chứng cứ xác thực, hiện trường yên lặng trong một lúc.
Phương pháp điều tra ở cổ đại rất lạc hậu, ở đại phương nhỏ như huyện Thanh Sơn huyện cũng không có " thần bộ" trong truyền thuyết, ngoại trừ nghiêm hình bức cung căn bản không có cách khác.
Nhưng hiện tại trước sự chứng kiến của rất nhiều bá tánh, cũng không thể định tội do nghi ngờ và suy đoán, Vương huyện lệnh cũng đau đầu không thôi.
Vì vấn đề là do Lâm Trạch làm ra, bản thân hắn cũng không có cách để giải quyết, Vương huyện lệnh ngay lập tức liền đá trái bóng đá cho Lâm Trạch.
"Lâm tú tài, mặc dù bọn họ có điểm nghi ngờ, nhưng định tội phải có chứng cứ xác thực, ngươi nói bọn họ bị mua chuộc, ngươi có chứng cứ chứng minh không?"
"Đại nhân, ta tạm thời không có chứng cứ, bất quá ta có mấy câu muốn hỏi bọn họ.
"
"Được, ngươi hỏi đi.
"
Vương huyện lệnh gật đầu.
Lâm Trạch xoay người đi đến trước mặt bốn người hạ nhân kia, dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn bọn họ, đến khi trong lòng bọn họ thấp thỏm bất an, rồi mới lên tiếng
"Ngươi và ngươi, hai ngươi nói là ngày đó Lưu quản gia kêu các ngươi đi làm việc?"
"Đúng đúng đúng, là Lưu quản gia, nếu không phải Lưu quản gia kêu ta, trong phòng còn hai nha hoàn hầu hạ, chúng ta nào dám rời đi, làm nam nhân xông vào hậu viện chính là muốn tự bán mình đi nơi khác! ! "
Hai gã sai vặt khóc lóc khi bị điểm danh.
"Các ngươi bị kêu đi làm việc gì?"
"Lưu quản gia nói tiền viện thiếu người hầu hạ, kêu ta đi tiền viện bưng trà rót nước, người làm việc ở tiền viện có thể làm chứng cho ta! ! "
"Ta thì đi đến phòng bếp, Lưu quản gia nói sau bếp có nhiều việc lo liệu không hết, đại nương ở phòng bếp có thể làm chứng cho ta! ! "
Hai gã sai vặt nơm nớp lo sợ khai ra, không dám có nửa điểm giấu giếm.
Cách giải thích này không có vấn đề gì, rất có logic, vẫn ổn khi còn hai nha hoàn ở trong viện hầu hạ, cũng không phải là không được điều động nhân thủ đi làm việc.
"Không đúng, Trương Đại Lực, sau bếp đâu có bận bịu gì, ngày đó ta đi xuống bếp lấy canh giải rượu rõ ràng là nhẹ nhàng, ta