Nông Viên Tự Cẩm

Lại Một Tiểu Mỹ Nam Nữa


trước sau

Dư Tiểu Thảo rốt cuộc nhận ra tiểu nhị trước mắt, hắn ta vốn là chân sai vặt ở phòng bếp, lần trước khi nàng chế biến dầu hào, chính hắn đã ra tay giúp đỡ.

"Là Lý tiểu ca sao! Không ngờ ngươi còn có thể nhận ra ta!” Tay Dư Tiểu Thảo bưng lọ sành, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Tiểu nhị rất có mắt nhìn tiếp nhận lọ sành khá nặng trong tay nàng, đôi mắt cười thành một đường thẳng: “Nhận ra chứ, làm sao không nhận ra được! Từ cả thiếu đông gia của chúng ta cho tới đầu bếp Vương trong bếp, ngày nào cũng đều nhắc tới ngài nhiều lần đó. Muốn quên cũng không quên được. Ngài đây là... Lại tới đưa bào ngư sao?”

"Bào ngư nào có bắt được dễ dàng như vậy? Đây là một loại cá trong núi của chúng ta, dù là nấu canh hay chiên lên ăn cũng vô cùng tươi ngon. Khó có cơ hội trấn trên, cho thiếu đông gia các ngươi nếm thử một chút mới mẻ.” Nếu người ta nhớ mình như vậy, để đáp lễ, Dư Tiểu Thảo quyết định sẽ tặng số cá nàng vốn định đem đi bán.

Tiểu nhị cười ha hả nói: “Nói cũng khéo, giữa trưa hôm nay thiếu đông gia chúng ta mở tiệc chiêu đãi vài vị bạn tốt, đang nói còn thiếu món ăn mới nữa. Dư tiểu cô nương thật đúng là đưa than ngày tuyết nha!”

"Tiểu Thảo, trước kia muội đã từng tới đây à?” Triệu Hàm nhìn thái độ trước ngạo mạn sau cung kính của tiểu nhị, trong lòng rất kinh ngạc.

Tiểu nhị tiếp lời, nói: “Đã tới rồi, đương nhiên đã tới! Những món rau cải trộn dầu hào, nấm xào dầu hào, trứng rim dầu hào trên thực đơn của cửa tiệm nhà chúng ta đều từ tay Dư tiểu cô nương mà ra đó! Hóa ra tiểu ca đến cùng Dư tiểu cô nương à, mau mời vào, mau mời vào!”

Tiểu nhị dẫn hai chị em Tiểu Thảo đi vào hậu viện Trân Tu Lâu từ cửa hông bên cạnh, Triệu Hàm vội vàng đeo sọt con mồi lên lưng đi theo phía sau.

"Sư phụ… sư phụ, mau xem ai tới này!” Tiểu nhị còn chưa vào bếp sau đã gào lên.

Giọng nói to lớn vang dội của đầu bếp Vương và âm thanh xào nấu cùng truyền đến: “Tiểu tử thúi, ồn ào ồn ào gì? Không thấy sư phụ đang bận sao? Còn không mau đến hỗ trợ!”

Giọng của tiểu nhị không thua kém chút nào: “Sư phụ, Dư tiểu cô nương tới! Còn mang theo không ít món ăn dân dã và một bình cá nhỏ!”

Vừa dứt lời, bóng dáng mập mạp của đầu bếp Vương xông tới giống như đạn pháo, tới trước mặt Dư Tiểu Thảo phanh gấp một cái, bàn tay mập mập vỗ vỗ bả vai tiểu cô nương, dùng giọng nói như chuông lớn nói:

"Thật ngóng trông ngươi tới! Ngươi có biết Trân Tu Lâu chúng ta nhờ có dầu hào kia của ngươi đã hoàn toàn dẫm Phúc Lâm Môn dưới chân hay không? Tiểu cô nương, ngươi còn có món ăn mới mẻ gì, nói một chút cho lão Vương đi.”

Dư Tiểu Thảo bị bàn tay to như gấu của ông vỗ đến nhe răng trợn mắt, liên tiếp lui vài bước, tới khoảng cách an toàn mới nói: “Dầu hào lần trước coi như đồ tặng kèm trong cuộc làm ăn đầu tiên của ta nên mới dạy cho các ngươi. Công thức nấu ăn của nhà không thể truyền ra ngoài!”

Trong lời nói của nàng ý tứ rất rõ ràng: Muốn món ăn mới mẻ, ta không phải không có. Nhưng nếu muốn nàng tặng không cho các ngươi, không có cửa đâu!

"Ha ha! Dư cô nương, lại gặp mặt rồi! Lần trước quên hỏi ngươi là người ở đâu, thật là thất lễ!” Hôm nay tiểu shota nhà họ Chu mặc một thân áo gấm màu xanh nhạt, trên đầu đội bạch ngọc quan, chân đi giày cẩm văn đế mềm. Thật là một thiếu niên đẹp trai nhẹ nhàng!

Dư Tiểu Thảo hơi hơi mỉm cười, nói: “Tam thiếu vẫn khỏe chứ? Buổi sáng mới săn được một ít thứ dân dã, không biết quý cửa hàng có thu mua hay không?”

Da thịt nõn nà tinh tế tựa như tuyết, mắt to sáng lên đen nhánh, lông mi cong vút thật dày... Quần áo trên người tuy cũ nát, nhưng không che dấu được tự tin sáng rọi phát ra từ nàng. Trong lòng Chu Tử Húc âm thầm cảm thấy tiểu thư nhà phú quý trấn trên chưa chắc có thể đuổi kịp được phong thái của bé gái nhà ngư dân trước mắt.

"Mua! Đương nhiên mua! Hôm nay buôn bán không tồi, đang lo món dân dã không đủ đây! Lý Cường, còn không mau chóng kết toán một chút?” Chu Tử Húc dặn dò tiểu nhị đang đứng ngốc bên cạnh.

Triệu Hàm buông sọt, xách từng con mồi từ bên trong ra. Chín con thỏ hoang mập mập, sáu con gà rừng và gà lôi vàng, trong đó có tám con thỏ và hai con gà lôi vàng còn tung tăng nhảy nhót.

Chu tam thiếu ý bảo tiểu nhị Lý Cường nói: “Thỏ hoang trên thị trường hai hai mươi văn tiền nửa cân, gà rừng năm mươi văn một con. Nhưng nếu đồ dân dã còn sống, giá cả sẽ cao hơn chút. Như vậy đi, đều tính theo cân, mỗi cân năm mươi văn tiền”.

Mười lăm con mồi, tổng cộng ba mươi chín cân, tiểu nhị cũng thông minh gộp lại thành số nguyên bốn mươi cân. Cứ như vậy, mười lăm con mồi tổng cộng bán hai ngàn văn.

Tiểu nhị đưa hai đĩnh bạc cho Triệu Hàm. Triệu Hàm chuyển tay lại nhét vào trong tay Dư Tiểu Thảo đang ôn chuyện cùng Chu tam thiếu.

"Hàm ca, những con mồi này đều do huynh hạ bẫy bắt, đưa bạc cho ta làm gì?” Nếu chỉ cho một vài trăm văn, ngược lại Dư Tiểu Thảo cũng yên tâm thoải mái nhận lấy, dẫu sao ta cũng xuất lực phải không? Nhưng đưa tất cho mình, tuy rằng nàng yêu tiền, nhưng tuyệt không sẽ nhận lấy thành quả lao động của người khác.

Triệu Hàm thấy nàng chắp tay sau lưng, sống chết không nhận bạc, cứng rắn không chịu cất đi, đành phải giải thích nói: “Hôm nay nếu không phải dạy hai đứa đặt bẫy, ta cũng không định vào núi. Mỗi lần đặt bẫy có thể thu hoạch bao nhiêu, trong lòng ta hiểu rõ. Hôm nay cũng coi như là nhờ vận may của tỷ đệ hai đứa. Những con mồi này vốn nên thuộc về hai đứa... Mau cầm lấy!”

"Không lấy! Hôm nay đa số đều là Hàm ca huynh đặt, huynh có thể dạy chúng ta bản lĩnh bắt thỏ, ta đã rất cảm kích. Ngày thường ăn con mồi của huynh không nói, sao có thể lại muốn tiền huynh bán con mồi chứ?” Dư Tiểu Thảo lắc đầu như trống bỏi, nhất định không chịu nhận lấy hai thỏi bạc này.

[Ngươi ngốc à! Không có nước tắm của bản thần thạch, đừng nói mười lăm con mồi, ngay cả ba con cũng coi như gặp may rồi! Tất cả đều là công lao của bản thần thạch, bạc vốn dĩ nên thuộc về chúng ta!]

Bây giờ chủ nhân thiếu bạc như vậy, kiếm bạc thay chủ nhân hẳn cũng có thể hấp thu linh khí nhanh hơn? Tiểu Bổ Thiên Thạch ỷ vào người khác không nhìn thấy nó, bay tới bay lui ở trước mắt Dư Tiểu Thảo, gấp đến độ xoay quanh. Đáng tiếc, trực tiếp bị Dư Tiểu Thảo làm lơ.

Triệu Hàm thấy bé con cố chấp này không
biết phải làm sao, suy nghĩ một lát, lại nói: “Những bẫy thừng đặt lúc sau hầu như đều do muội đặt. Đại khái tính ra, những con mồi này cũng có một nửa công lao của muội. Muội không muốn chiếm lợi của ta, ta đây làm ca ca, còn có thể mặt dày chiếm lợi của hai đứa chứ?”

[Ai nói chúng ta chỉ có một nửa công lao? Tất cả đều là công lao của bản thần thạch! Phàm nhân lớn mật, lại dám cướp công với bản thần thạch, xem bản thần thạch xử lý ngươi như thế nào.] Một chú mèo con lông vàng nho nhỏ, dáng vẻ xù lông nhe răng múa vuốt này muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.

Dư Tiểu Thảo lặng lẽ quát trong lòng bảo nó ngưng lại ở một bên, vừa lại muốn nhịn xuống ý tưởng muốn nắm nó trong tay xoa nắn một phen, còn phải khống chế được biểu cảm của bản thân không muốn lộ ra sơ hở. Biểu cảm trên mặt khiến cho người ta cảm giác rất rối rắm.

Chu Tử Húc không muốn nhìn hai người đẩy tới đẩy lui vì hai lượng bạc đã mở miệng nói: “Ta thấy các ngươi ai cũng đừng từ chối nữa, nếu đều có công lao thì chia một nửa đi!”

Một lượng bạc tuy không nhiều lắm, lại vượt qua dự đoán của Dư Tiểu Thảo. Thu hoạch lớn nhất của hôm nay là học được cách đặt bẫy, về sau cơ hội kiếm tiền còn có thể ít sao?

Thấy hai người không có dị nghị gì, Chu Tử Húc vừa muốn nói gì đó lại nghe thấy một giọng nói trong sáng tao nhã truyền đến từ phía sau hắn: “Tử Húc, Ngô huynh, Dương huynh bọn họ đã tới, huynh muốn đi qua chào hỏi hay không?”

Dư Tiểu Thảo nghe thấy nhìn lại, không khỏi sợ ngây người. Một thiếu niên đẹp tinh xảo, màu da trắng như tuyết, dung nhan như tranh vẽ, một bộ áo nho sinh màu lam như sắc trời qua cơn mưa lại sáng. Càng nhìn càng thấy hắn thêm thoát tục. Dường như như bút họa tinh tế đi nữa cũng khó có thể miêu tả ra dung nhan của thiếu niên.

Woa! Nước cổ đại thật biết cách nuôi người, ba người thiếu niên trước mắt không nói cái khác, chỉ nói tướng mạo, mỗi người mỗi vẻ, thiếu niên đẹp thứ thiệt nha!

Có lẽ ánh mắt nàng quá mức nóng bỏng, thiếu niên tuyệt mỹ nhàn nhạt đảo mắt qua, hàng mày tuấn tú hơi hơi nhăn lại, có một nét phong tình khác.

Viên Duẫn Hi được dạy dỗ khiến hắn không nói những lời đả thương người khác. Nhưng một tiểu cô nương, vậy mà dám trắng trợn nhìn chằm chằm mình, thật sự không lịch sự cho lắm. Nhìn trên người đối phương mặc quần áo vụn vá, trông dáng vẻ tầm sáu bảy tuổi, lại thoáng có chút thoải mái. Bé gái nhà nghèo khổ không hiểu lễ tiết về tình cảm cũng có thể tha thứ.

"Hi đệ, đây chính là người ta đã nói qua, Dư cô nương tặng công thức chế biến dầu hào không cần hồi đáp cho chúng ta. Món rau cải trộn dầu hào chính là dùng công thức của nàng để làm ra.” Chu Tử Húc nhiệt tình giới thiệu Dư Tiểu Thảo với bạn tốt chí giao của mình.

Dư Tiểu Thảo cũng vừa mới khôi phục trong kinh nhiếp, gật gật đầu với tiểu mỹ nam hàm súc.

Viên Duẫn Hi mang thuộc tính tham ăn, nghe vậy không vui trong lòng đã tan đi hơn nửa, hơi hơi gật đầu nói: “Khó trách gia gia thường nói “Cao thủ tự tại dân gian”, quả nhiên như thế. Một tiểu cô nương sáu bảy tuổi, lại có tay nghề và lòng dạ như thế, xác thật đáng kính có thể bội phục!”

"Được rồi! Đệ cũng đừng ghen tỵ nữa! Nhìn thấy ấm sành trong tay Dư cô nương không? Bên trong khẳng định có thứ tốt, đệ đi tiếp đón khách giúp ta trước, chờ lát nữa sẽ được ăn thỏa thích!” Dựa vào giao tình của Chu Tử Húc và hắn, tất nhiên không khách khí gì, tống cổ hắn khỏi nhã gian của tửu lầu.

Dư Tiểu Thảo cúi đầu nhìn nhìn cá thiểu nhỏ trong lọ còn tươi sống, bất đắc dĩ nhìn Chu Tam thiếu, nói: “Chỗ cá trong núi này mùi vị thật sự tươi ngon. Nhưng, ta dường như chưa nói muốn bán đi?”

"Ngươi mang đến đây từ thật xa, không bán, chẳng lẽ định tự mình ăn sao?”Chu Tử Húc vừa nghe hương vị tươi ngon, thiếu chút nữa đi lên đoạt lấy lọ sành.

Dư Tiểu Thảo lắc đầu nói: “Không phải ta muốn ăn! Là tiểu đường đệ nhà ta thích ăn! Hôm nay nãi nãi ta để cho ta đưa tới một chút. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, về nhà thế nào nhất định cũng ăn một một trận mắng!”

Mặt Chu Tử Húc lộ ra vẻ thất vọng, duỗi đầu nhìn nhìn số lượng cá bên trong, trong giọng nói mang theo khẩn cầu: “Cá trong này có không ít mà! Ngươi để lại một nửa cho ta đi! Ngươi xem, lời này ta đều đã nói ra, nếu là không thể thực hiện, mất đi chữ tín ở trước mặt các bằng hữu, thật mất mặt? Ta ra giá cao để mua còn không được sao? Nãi nãi ngươi nhìn thấy bạc, hẳn là sẽ không mắng ngươi nữa.”

Vừa nói, hắn lôi ra một khối năm lượng bạc, nhét luôn vào trong tay Tiểu Thạch Đầu ở bên cạnh đang đánh giá khắp nơi. Một sọt con mồi mới bán được hai lượng bạc, mấy con cá nhỏ, năm lượng bạc hẳn là không ít chứ?

Ánh mắt Dư Tiểu Thảo sáng lên, lại ra vẻ khó xử cúi đầu nghĩ nghĩ, mới không tình nguyện đồng ý với hắn.

Chu Tử Húc dặn dò tiểu nhị lấy chậu tới, đổ một nửa cá nhỏ ra, để cho người nhà bếp xử lý trước. Lại mặt dày đề yêu cầu:

"Ngươi xem, nhóm đầu bếp Vương cũng chưa làm loại cá này, ngươi làm người tốt thì làm tới cùng, đến giúp đỡ làm luôn đi? Cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu. Trong một lát nữa để phòng bếp chuẩn bị một bàn tiệc, giữa trưa, các ngươi cũng đã đói bụng rồi!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện