Long Kiểu Nguyệt một mặt cầu nguyện trăm ngàn lần đừng gặp phải Hạ Nhược Hoa tiểu công chúa, mình mang quang hoàn bạch liên hoa nữ chủ kia, một bên lại để bạch sắc Bỉ Dực Điểu chậm rãi hạ xuống.
Núi Chung Võ hàng năm khí hậu ôn nhuận, bên trên kỳ hoa dị thảo chỗ nào cũng có. Như Như cùng Ý Ý đứng ở trước mặt một sơn động thật lớn bị cây cối che khuất dưới chân núi, nhặt lên một hòn đá nhỏ, ném vào sơn động tối như mực kia.
Qua nửa ngày, ngay cả thanh âm hòn đá nhỏ rơi xuống đất cũng không có.
Như Như chỉ vào sơn động nói: "Nếu Như Như đoán không sai, yêu khí chính là thuận theo sơn động này đi vào."
Long Kiểu Nguyệt hai mắt sáng ngời, nói: "Kia Như Như ngươi có thể ngửi đoán được đây là yêu quái gì không?"
Như Như chu môi đáp: "Như Như cũng không phải cẩu, thấy yêu khí, nhưng không ngửi ra được."
Bạch Chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ giải thích: "Hoá mục từng là thuật pháp mà ma tộc dùng để thao túng khô lâu thi thể cùng thi quỷ, rồi sau đó bị tu tiên nhân sĩ cải tiến lại quy về một mạch của tiên thuật. Như Như và Ý Ý coi như một loại linh khôi trong phân loại chế tạo Hoá Mục khôi lỗi thuật, cho nên trình độ mẫn cảm với yêu khí của hai bọn họ vượt xa người tu đạo chúng ta."
Long Kiểu Nguyệt thất vọng "a" một tiếng, lẩm bẩm: "Ta còn tưởng hai ngươi có bao nhiêu bản sự chứ."
Bị khinh thị trắng trợn như thế, Như Như căm giận xoa xoa eo, chạy đến phía sau Bạch Chỉ, không thèm nói chuyện với Long Kiểu Nguyệt.
Ý Ý nhìn sơn động sâu không thấy đáy, từ ngoài nhìn vào, sơn động này bốn phía đều là cây cối, cao hơn một trượng, bề ngang khoảng chừng một trượng, cửa động hình trứng, như một quả trứng chim đặt ngang.
Long Kiểu Nguyệt hơi cúi đầu nhìn, bên trong bất quá có thể nhìn thấy ba bốn thước phía trước, lại nhìn sâu hơn, chỉ có một màn hắc ám đọng lại như một tấm màn đen. Không biết chỗ sâu nhất bên trong liệu có yêu ma quỷ quái gì đang chờ các nàng.
Long Kiểu Nguyệt lôi kéo tay áo Bạch Chỉ: "Bạch Chỉ, ngươi đã từng đánh yêu quái bao giờ chưa?"
Bạch Chỉ nghe vậy ngẩn ra, thành thật lắc đầu nói: "Chưa từng."
Long Kiểu Nguyệt lại đem ánh mắt hướng về cục tròn trắng trắng treo trên đùi mình: "Ý Ý ngươi chắc đã từng trừ yêu rồi chứ?"
Ý Ý vẻ mặt khinh thường đáp: "Tiểu yêu bực này, ta cũng lười xuất thủ. Lại nói Thế Tôn đã nghiêm lệnh ta cùng Như Như không được sát sinh, nếu chúng ta động thủ, Thế Tôn mà biết sẽ huỷ diệt linh thể của chúng ta."
Long Kiểu Nguyệt hoảng sợ kêu: "Nghiêm trọng như thế sao, vì cái gì chứ?"
Theo lý thuyết, ngày thường Trầm Vọng Sơn rất sủng ái hai tiểu đồng tử này, giết yêu quái thôi mà sẽ phải huỷ linh thể của bọn họ, không đến mức đó chứ?
Ý Ý vừa muốn mở miệng, Như Như đã chạy chậm lại đây kéo tay Ý Ý, một bàn tay bịt miệng hắn, đầu lắc như trống bỏi: "Chuyện này Như Như và Ý Ý cũng không thể nói."
Long Kiểu Nguyệt ý do vị tẫn thu hồi ánh mắt. Bạch Chỉ thấy nàng vừa bắt đầu diễu võ dương oai, hiện tại lại lộ vẻ sợ hãi như thế, không khỏi buồn cười. Nàng kéo kéo tay áo Long Kiểu Nguyệt, ngón tay đặt lên linh kiếm, đi từng bước vào động.
Hàn Tuyết Kiếm bên hông cả thân tuyết trắng, nay bị ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng búng một cái, thân kiếm liền phát ra quang mang lấp lánh.
Long Kiểu Nguyệt theo phía sau, hâm mộ không thôi nhìn Hàn Tuyết Kiếm kia. Tuy không dùng tốt bằng linh kiếm do mình giết quái rồi linh luyện, nhưng Hàn Tuyết Kiếm này cũng là kiếm tốt mà Trường Lưu sản xuất ra, giết người chiếu sáng không tệ, hơn nữa giá trị ngàn vàng.
Long Kiểu Nguyệt nâng tay lên, một đoàn lôi quang từ lòng bàn tay nàng toát ra, giống một ngọn lửa tuyết trắng, như một đoàn lôi long nho nhỏ cuộn mình trong lòng bàn tay nàng, điện lưu đùng đùng rung động.
Aish, học [Cửu thiên dẫn lôi quyết] ba năm, còn chưa kịp dùng tuyệt học của Long Đình này đi phát dương văn hoá tu chân, ngược lại ở trong này làm bóng đèn miễn phí trước tiên.
Quang huy lấp lánh của Hàn Tuyết Kiếm chiếu sáng hắc ám bốn phía đưa tay không thấy năm ngón, phá mở quang minh một phương. Hắc ám này như có linh tính, dưới ánh huỳnh quang cùng lôi quang hoà lẫn, thuỷ chung xoay quanh một trượng chung quanh các nàng.
Hai đoàn bạch y ôm đùi nàng, làm cho Long Kiểu Nguyệt đi đường khó khăn. Lôi quang nằm trong lòng bàn tay nàng, bóng tối chặn con đường dưới chân, cũng làm cho nàng không xem được tình hình phía dưới.
Một bàn tay ôm đùi của nàng, dần dần chuyển qua hướng về phía mắt cá chân của nàng vòng lấy. Long Kiểu Nguyệt đi tới đi tới thiếu chút nữa lảo đảo ngã, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười dừng chân, lấy đoàn lôi quang trên tay chiếu về phía kia: "Hai người các ngươi sống mấy thập niên