Chương có nội dung bằng hình ảnh
Quý Tư Vận nghe được lời lẩm bẩm của cô bé mà vui mừng gần chết, cô nhéo cái mũi nhỏ của Hưu Hưu và nói: "Con là cái đồ quỷ tự luyến."
Hưu Hưu càng xấu hổ hơn, cô bé trốn trong vòng tay của Quý Tư Vận, vùi mặt vào ngực cô, còn cường điệu nhấn mạnh: "Hưu Hưu xinh đẹp mà~"
Cơ thể nhỏ bé trong lòng cô ấm áp và mềm mại, trong mắt Quý Tư Vận tràn đầy niềm vui, cô nhẹ nhàng: "Ừ, con xinh đẹp. Con xinh đẹp nhất."
Cô thật may mắn khi có được một cô con gái đáng yêu như vậy.
Quý Tư Vận dẫn Hưu Hưu ra ngoài sau khi thay quần áo, ngay lập tức được người hướng dẫn đang đợi bên ngoài chào đón.
Họ đã quen với việc lịch sự và tâng bốc, nhưng sau khi nhìn thấy bánh bao nhỏ trước mặt, mọi lời nói khoe khoang của họ đều trở nên chân thành.
"Trời ơi, dễ thương quá!"
"Em bé mặc áo này trông thật dễ thương."
Thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh: "Cô ơi, tôi có thể quay video con gái cô post lên Dyin* được không? Dễ thương quá."
[*] Dyin là phần mềm douyin của Trung Quốc, tương tự như tiktok.
Quý Tư Vận chưa kịp nói gì thì người bên cạnh cô đã từ chối.
"Xin lỗi, chúng tôi không nhận quay phim."
Người lên tiếng đương nhiên là Sở Hàn Lan, nhà họ Sở có địa vị không bình thường nên đặc biệt chú ý đến quyền riêng tư của con cái.
Quý Tư Vận đồng ý với Sở Hàn Lan về điểm này, cô sẽ không cho phép bất cứ ai chụp ảnh con gái mình và đăng lên mạng.
Người vừa nói có khí chất lạnh lùng, một loại cảm giác áp bức khó hiểu, vừa mở miệng, người chụp ảnh đã không thể tiếp tục, cười mỉa mai: "Ồ, tôi thành thật xin lỗi."
Lúc này Sở Hàn Lan mới nhìn kỹ dáng vẻ con gái mình, khi nhìn thấy bộ đồ khủng long nhỏ, trong mắt anh hiện lên nụ cười khó giấu, dường như đang nói đùa: "Con là khủng long nhỏ à?"
Hưu Hưu xua bàn tay nhỏ mũm mĩm: "Không, Hưu Hưu là bé rồng~"
Nói xong, cô bé quay một vòng, lắc lắc mông và vẫy đuôi sau lưng.
Sở Hàn Lan cười lớn và vô thức liếc nhìn Quý Tư Vận, nhưng không cần suy nghĩ, Quý Tư Vận cũng ngước mắt lên vào lúc này, ánh mắt họ chạm nhau.
Trong lòng Sở Hàn Lan khẽ rung động, ngay khi anh đang định nói cái gì thì nhìn thấy Quý Tư Vận đã thu hồi ánh mắt.
Anh im lặng thở dài, có chút thất vọng.
Quý Tư Vận nắm tay Hưu Hưu và tiếp tục dạo quanh cửa hàng, mua một số quần áo có thể mặc hàng ngày.
Cuối cùng khi Sở Hàn Lan lên xe cùng Hưu Hưu, túi hàng gần như lấp đầy ghế sau xe.
Hôm nay Hưu Hưu rất vui vì cùng cha mẹ đi mua sắm, về đến nhà vẫn nở nụ cười.
Cô bé đang cầm chiếc bánh kem mẹ mua trước khi đi, dự định chia cho anh Tiểu Chấp và anh Tiểu Yến.
Tạ Chấp vừa mở cửa đi ra ngoài.
"Anh Tiểu Chấp ~" Hưu Hưu ôm túi đuổi theo.
Tạ Chấp đã quen với việc Hưu Hưu vừa nhìn thấy mình liền chạy tới, thấy cô bé hí hửng đi tới, cậu dừng động tác, đứng chờ ở chỗ cũ.
Hưu Hưu chạy đến gần nhưng lại vấp ngã khi còn cách một bước.
Ngay lúc cô bé sắp giơ cao tay ngã nhào xuống, Tạ Chấp nhanh tay lẹ mắt đã đỡ được.
Cô nhóc này trông không sợ hãi tẹo nào, còn cười nói vui vẻ giống như cảm thấy chơi như vậy rất khoái.
Tạ Chấp mím môi, ôm cô bé vững vàng, giọng nói trầm như cũ: "Đứng yên."
"Vâng, vâng," Hưu Hưu gật đầu: "Em đứng yên đây~"
Vừa nói, cô bé vừa giơ chiếc túi trong tay lên, giọng có chút khoe khoang: "Đây là chiếc bánh kem mẹ mua cho em~"
Tạ Chấp nhìn thoáng qua rồi nói: "Ừm."
Hưu Hưu cúi đầu mở túi, chọn một cái đưa ra: "Anh ăn đi~"
Tạ Chấp không muốn lấy gì của con nít: "Em tự ăn đi."
Nụ cười trên mặt Hưu Hưu nhạt đi một chút, không hiểu sao có người có thể từ chối món ăn ngon như vậy: "Ngon lắm đó."
Thấy cô bé háo hức nhìn mình, cho dù Tạ Chấp muốn tiếp tục từ chối cũng không thể nói ra được, không thể từ chối lòng tốt được, chỉ đành nhận lấy chiếc bánh và nói: "Cảm ơn."
Hưu Hưu cầm chiếc của mình lên, cắn một miếng, dính một ít kem lên chóp mũi, nụ cười càng đáng yêu hơn: "Ngọt quá."
Tạ Chấp do dự một chút, sau đó đưa tay lau kem trên chóp mũi cô bé.
Cùng lúc này, Sở Yến đi ra, trên tay cầm một mô hình chiếc máy bay, nhìn thấy chiếc bánh kem trên tay bọn họ, cậu ta sửng sốt một chút, sau đó chú ý đến túi đựng đồ trên tay Hưu Hưu, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mỗi người đều có một chiếc bánh ngọt, nhưng cậu ta thì không, điều này khiến cậu ta có chút không vui.
"Tôi đã từng ăn cái bánh này rồi, không ngon chút nào." Sở Yến liếc nhìn Tạ Chấp và Hưu Hưu, sau đó làm bộ không quan tâm đi ngang qua bọn họ.
Hưu Hưu vừa mới cắn một miếng bánh, nghe được lời nói của Sở Yến thì sững sờ.
Anh Tiểu Yến, anh ấy không thích chiếc bánh này sao? Vậy có nên đưa chiếc bánh còn lại cho anh Tiểu Yến không?
Hưu Hưu cầm lấy túi bánh trong tay, cảm thấy có chút bối rối.
Tạ Chấp liếc nhìn Sở Yến đang hờn dỗi, bình tĩnh nói: "Nếu Sở Yến không thích thì phần còn lại đưa cho anh."
Sở Yến dừng một chút, quay đầu lại, ánh mắt rơi vào chiếc túi trong tay Hưu Hưu.
Đó có phải là... dành cho cậu ta không?
Hưu Hưu thật hạnh phúc, đó là niềm vui của sự thành công và sự an tâm.
"Được ạ, cái bánh này đưa cho anh Tiểu Chấp ~"
Hưu Hưu vừa giơ tay định đưa túi thì chiếc bánh đã bị giật đi.
Sở Yến giật mạnh chiếc túi trong tay, ánh mắt có chút không thoải mái, nhưng trên mặt lại nghiêm túc nói: "Khoan, nến đã cho tao thì không thể đưa cho người khác được."
Hưu Hưu có chút bối rối: "Nhưng anh Tiểu Yến, không phải anh không thích sao?"
"Ai nói tao không thích!" Sở Yến cố giữ tự trọng, dường như đã hoàn toàn quên mất lời nói nửa phút trước của mình.
Hệ thống nhịn không được nữa: [Hưu Hưu, mặc kệ cậu ta, đây đúng là kiểu ngạo kiều đáng ghét]
Đáng tiếc, hệ thống đã đánh giá quá cao vốn từ vựng dự trữ của Hưu Hưu, Hưu Hưu có vẻ bối rối, "Ngạo kiều là gì?"
[…]
[Chính là kiểu ngang ngược, nói không muốn nhưng thực chất là muốn. Cậu ta nói không thích nhưng lại rất thích. Cháu hiểu chưa?]
Ồ~
Hưu Hưu chợt nhận ra điều đó và nhìn Sở Yến một cách kỳ lạ.
Hóa ra anh Tiểu Yến là như thế này.
*
Ăn tối xong, Hưu Hưu xem TV một lúc thì được dì Vương đưa về phòng.
Hưu Hưu đang si mê TV, lắc đầu không chịu, trên mặt đầy lưu luyến.
Dì Vương nói: "Hưu Hưu không xem được TV nữa, chúng ta phải cho A Bát ăn."
Nhớ đến thú cưng