Sở Hàn Lan sửng sốt vì Hưu Hưu nhào vào lòng như vậy.
Đây là lần đầu tiên Hưu Hưu hào phóng bày tỏ tình cảm của mình với anh như vậy.
Trái tim người cha tự nhiên bắt đầu cảm động, Sở Hàn Lan ôm Hưu Hưu đặt vào lòng, hỏi cô bé: "Con nói cái gì?"
Hai má Hưu Hưu đỏ bừng vì phấn khích, đôi mắt sáng rạng rỡ hơn đá quý khi nhìn anh: "Kẻ xấu đó ngày hôm qua rất hung dữ, nhưng hôm nay lại khóc như mèo nhỏ, có phải vì cha ở đây mới không dám hung dữ với tụi con không?"
Sở Hàn Lan cười cười, hỏi: "Con thấy sao nào?"
Hưu Hưu gật đầu, tự hào: "Chắc chắn là vậy rồi."
Hưu Hưu có thể cảm nhận được hai người vừa rồi rất sợ cha.
Hóa ra cha lại rất mạnh mẽ như vậy.
Hưu Hưu chớp mắt, quyết định học hỏi cha mình: "Cha, Hưu Hưu phải ăn gì để có sức mạnh như cha?"
Mặc dù ánh mắt ngưỡng mộ của con gái khiến anh hài lòng, nhưng——
Ăn gì?
Sở Hàn Lan sửng sốt, sao đột nhiên lại nhắc tới đồ ăn?
Sở Yến im lặng đứng sang một bên, trong lòng có chút chua xót khi nhìn thấy cha ôm Hưu Hưu trong lòng.
Cậu ta xoa xoa chóp mũi, thầm nhủ trong lòng không sao đâu, là vì em gái nhỏ hơn, cho nên cha yêu em gái nhiều hơn, cậu ta là anh trai, bảy tuổi rồi, không thể hẹp hòi như vậy được.
"Có phải uống sữa không?"
"Hay là bánh kem?"
Không nhận được câu trả lời, Hưu Hưu bắt đầu đếm từng cái một, mỗi lần nói gì đó đều ngẩng đầu nhìn Sở Hàn Lan, như muốn lấy được câu trả lời từ biểu cảm của cha.
Lúc này Sở Hàn Lan mới hiểu được con gái đang nói cái gì, đột nhiên thấy dở khóc dở cười: "Tại sao Hưu Hưu lại muốn trở nên mạnh mẽ?"
Hưu Hưu ưỡn ngực nhỏ: "Bởi vì Hưu Hưu muốn bảo vệ anh trai, không để anh trai lại bị bắt nạt nữa!"
Nghe được lời nói của Hưu Hưu, Sở Yến giật mình sững sờ.
Sau đó, vành tai cậu ta bắt đầu nóng dần lên, Hưu Hưu mới ba tuổi đã đảm nhận vai trò người bảo vệ. Cậu ta lớn hơn cô bé rất nhiều nhưng vẫn ghen tị vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, cậu ta thực sự không hiểu chuyện.
Sở Hàn Lan không ngờ Hưu Hưu sẽ nói ra những lời như vậy, nhìn đôi má phúng phính của con gái, ánh mắt trìu mến và nói: "Hưu Hưu không cần trở nên mạnh mẽ đâu, bởi vì cha sẽ mãi mãi bảo vệ con và các anh."
Lời này nói ra thật ấm áp, Sở Yến và Tạ Chấp đều cảm động.
Chỉ có Hưu Hưu không hiểu gì là ngây ngô nghiêng đầu nói tiếp: "Nhưng Hưu Hưu muốn cao bằng cha và mạnh mẽ như cha."
Cô bé giờ đã hoàn toàn đắm chìm trong vầng hào quang cao lớn của cha mình.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, Hưu Hưu lắc lắc chân nói: "Dì nói uống sữa có thể khiến con cao lên, nhưng anh Tiểu Chấp lại nói phải hơn mười năm mới được. Vậy cha cũng uống sữa mười năm mới cao lên được như vậy sao?"
Sở Hàn Lan cười, dỗ dành cô bé: "Đúng rồi đó, không chỉ uống sữa, còn phải ăn nhiều, không kén chọn đồ ăn."
Hưu Hưu khẽ thở dài, có chút thất vọng: "Hả, không có cách nào để cao lên ngay lập tức sao?"
Nghe xong lời này, cuối cùng Sở Yến cũng cảm thấy cân bằng, mặc dù em gái quả thực là người chu đáo và hiểu chuyện hơn, nhưng cũng ngốc hơn cậu ta.
"Hưu Hưu em ngốc quá, làm sao có thể lập tức trưởng thành được chứ!" Sở Yến như đã tìm được sân nhà của mình, lại trở nên tràn đầy sức sống.
Hưu Hưu không thích nghe người khác mắng mình ngốc, nhếch miệng hỏi vặn lại: "Sao lại không được?"
Mắt Sở Yến trợn ngược lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói với cô bé: "Em có biết câu chuyện đốt cháy giai đoạn không?"
"Không biết." Hưu Hưu lắc đầu.
Điều này chạm đến điểm mù trí tuệ của cô bé.
Cậu ta hài lòng khi thấy Hưu Hưu lắc đầu. Sở Yến nhanh chóng phổ cập kiến thức cho cô bé: "Để anh kể cho em nghe. Ngày xưa có một bác nông dân vì để hoa màu của mình phát triển nhanh hơn nên nhổ hết cây lúa nước. Em có biết chuyện gì đã xảy ra với những cây hoa màu đó không?"
Hưu Hưu cau mày suy nghĩ.
Nhổ lên?
"Nó cao hơn!"
Hưu Hưu giơ bàn tay nhỏ bé lên và hào hứng trả lời, một câu hỏi đơn giản như vậy cũng không làm khó được cô bé!
"Hahahahaha..." Sở Yến không nhịn được cười: "Anh đã nói em ngốc mà!"
Ngay cả Sở Hàn Lan và Tạ Chấp ở bên cạnh cũng khẽ cười.
Hưu Hưu cảm thấy khó chịu. Cái gì, cô bé nói không sai mà. Nếu kéo nó lên, chẳng phải nó sẽ cao hơn sao?
Sở Yến cười một hồi mới kiềm chế được: "Đồ ngốc này, đáp án đúng là hoa màu chết hết đó!"
Hưu Hưu kinh ngạc há miệng, quay đầu nhìn Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, hoa màu chết hết thật sao?"
Tạ Chấp gật đầu: "Ừm. Theo chuyện thì đúng là vậy đó."
Hưu Hưu đầy mặt khó hiểu: "Tại sao ạ?"
Tạ Chấp: "Vì thực vật cần có thời gian để phát triển nên chúng ta không thể vội vàng đạt được thành công, giống như con người chúng ta."
Hưu Hưu có chút hiểu lầm nhìn Sở Hàn Lan: "Cha, đúng vậy sao?"
Sở Hàn Lan cũng mỉm cười nói: "Các anh nói đúng rồi."
Vì vậy, ngày hôm đó, cùng với tiếng cười nhạo phụ hoạ của Sở Yến, cuối cùng Hưu Hưu cũng hiểu được một chút về thế nào là trưởng thành...
Eo, lớn lên thật là khó, Hưu Hưu thở dài.
*
"Anh Anh, cậu có biết câu chuyện đốt cháy giai đoạn không?"
Ngày hôm sau ở trường mẫu giáo, Hưu Hưu định kể cho Anh Anh câu chuyện mà mình nghe được từ Sở Yến.
Anh Anh lắc đầu: "Không, giống truyện Bạch Tuyết sao?"
Nam Nam ở bên cạnh ngắt lời: "Không không không, không liên quan gì đến công chúa Bạch Tuyết cả!"
Đôi mắt Hưu Hưu sáng lên, cảm thấy kinh ngạc vì mình đã tìm được người có cùng mục tiêu: "Nam Nam, cậu biết sao?"
Nam Nam ngượng ngùng gãi đầu: "Mẹ từng kể cho mình nghe chuyện về bác nông dân."
"Hưu Hưu, Anh Anh, Nam Nam, trong lớp các em có nghe cô giáo giảng không?"
Cô giáo bước đến chỗ ba bạn nhỏ đang vui vẻ nói chuyện với nhau, cúi xuống nhìn, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm khắc.
Hưu Hưu chớp mắt áy náy, không dám lén lút nói nữa.
Cô bé ngoan ngoãn đặt đôi tay nhỏ bé của mình thẳng tắp, thành thật thừa nhận: "Cô ơi, em xin lỗi, vừa rồi Hưu Hưu không nghe lời cô giáo."
Hai người còn lại cũng làm theo, ngoan ngoãn xin lỗi: "Em xin lỗi cô ạ~"
Thấy các bạn nhỏ nhận ra lỗi lầm, cô giáo gật đầu, không trách mắng nữa, đưa cho mỗi người hai thanh gỗ và bảo: "Các em phải nghe kỹ bài giảng nhé."
Hưu Hưu lật đi lật lại thanh gỗ trong tay nhưng không thấy có gì khác biệt nên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lần nữa.
Cô giáo nhặt một thanh gỗ lên và nói: "Các em, mỗi em hãy nhặt một thanh gỗ lên và thử bẻ gãy nó xem?"
Nói xong, cô giáo đã tự mình làm mẫu bẻ thanh gỗ