Mẹ của Sở Yến là vợ cũ của Sở Hàn Lan, đã qua đời ngay sau khi sinh Sở Yến.
Cho nên hiện tại chỉ có Sở Hàn Lan biết, cuộc hôn nhân giữa hai người chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Khi ông Sở bị bệnh nặng, tâm nguyện duy nhất của ông trước lúc hấp hối là Sở Hàn Lan có thể cưới vợ để nhà họ Sở có con cháu nối dõi tông đường.
Đáng tiếc Sở Hàn Lan quanh năm nhập ngũ, cũng không có ý định tìm đối tượng.
Ông Sở lo lắng và bắt đầu sắp xếp những buổi xem mắt cho anh.
Xét thấy cha mình bệnh nặng không qua được, Sở Hàn Lan cũng không thể từ chối, mặc dù rất khó chịu nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó.
Mẹ của Sở Yến là Tôn Ngữ Hoà. Cô ấy và Sở Hàn Lan quen biết nhau từ nhỏ, hai gia đình luôn có mối quan hệ tốt và thường xuyên qua lại.
Sau khi biết Sở Hàn Lan chán với việc xem mắt, cô ấy đã đến tìm anh.
"Em biết anh không muốn kết hôn, em cũng thế, vậy sao chúng ta không hợp tác với nhau?"
Hai gia đình kết thông gia và mỗi gia đình đều có được những gì họ cần.
Sở Hàn Lan bị ông già ép quá nên cũng đồng ý, nhưng không ngờ rằng Tôn Ngữ Hoà lại bị phát hiện có thai ngay sau khi kết hôn.
Tất nhiên đứa trẻ không phải của Sở Hàn Lan, nhưng Tôn Ngữ Hoà có chết cũng không chịu nói ra cha ruột của đứa trẻ là ai.
Ông Sở càng vui hơn khi biết tin con dâu có thai, tình trạng sức khỏe của ông dần được cải thiện.
Trong lúc lo lắng ông già bệnh nặng sẽ không chịu nổi, Tôn Ngữ Hoà cầu xin đừng nói ra sự thật và hứa sẽ rời đi với con sau khi hết hợp đồng.
Sở Hàn Lan cân nhắc nhiều lần, tạm thời che giấu sự thật.
Không ngờ, trước khi kịp đợi hợp đồng kết thúc, Tôn Ngữ Hoà đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi ngay sau khi sinh Sở Yến.
Ông Sở cảm thấy tiếc cho cháu trai đã mất mẹ khi còn nhỏ như vậy, ông càng yêu quý Sở Yến hơn.
Sau đó, Sở Hàn Lan giải ngũ và gặp Quý Tư Vận, hai người yêu nhau.
Trước kia Tôn Ngữ Hoà là một cô con dâu mẫu mực của gia đình quyền quý nên ông Sở coi thường Quý Tư Vận, cho rằng cô nhà nghèo không xứng.
Thỉnh thoảng, những người xung quanh nói với Quý Tư Vận rằng đôi mắt của cô trông rất giống Tôn Ngữ Hoà, tình cảm của Sở Hàn Lan dành cho cô chỉ là gửi gắm nỗi niềm về người vợ cũ, cô chỉ là người thay thế.
Ban đầu, Quý Tư Vận muốn coi những lời đó là tin đồn nhảm, nhưng cho đến khi cô nhìn thấy bức ảnh của Tôn Ngữ Hoà, người trong bức ảnh thực sự có phần tương tự.
Quý Tư Vận suy sụp nên cô quyết định mang quả bóng bỏ trốn.
Hệ thống xem xong cốt truyện, yên lặng thở dài, tình tiết này thật sự rất phức tạp.
Nhìn vào đôi mắt ngây thơ và non nớt của Hưu Hưu, hệ thống quyết định rút ngắn một câu chuyện dài và tự động chuyển thành cách mà trẻ em có thể hiểu được.
[Bởi vì cha của cháu cũng là cha của Sở Yến, Sở Yến không muốn chia sẻ cha mình cho người khác, cho nên cậu ấy không thích cháu.]
Đôi môi Hưu Hưu hồng nhuận hơi hé ra, sững sờ hai giây dường như có phản ứng, sau đó nâng cằm nói: "Cháu không tranh cha với anh ấy đâu, cháu có mẹ!"
Nghe thấy cô bé nhắc tới Quý Tư Vận, hệ thống mới nhớ tới tiến độ của nhiệm vụ đầu tiên trên thanh nhiệm vụ vẫn là 50%, xem ra Quý Tư Vận phải trở về nhà họ Sở mới hoàn thành.
[Hưu Hưu, cháu có muốn gặp mẹ không?] Hệ thống bắt đầu từng bước dụ dỗ.
Nghĩ đến người mẹ xinh đẹp thơm thơm, cô bé chắp tay gật đầu: "Muốn ạ~"
[Vậy lát nữa hãy nói với cha rằng cháu muốn gặp mẹ.]
"Vâng!"
Sở Hàn Lan ấn ngón tay lên bàn phím một lúc, rồi mỉm cười sau khi quay sang nhìn Hưu Hưu đang có vẻ đấu tranh nội tâm kịch tính.
Cả anh và Quý Tư Vận đều không phải là người đặc biệt hướng ngoại, nhưng con gái họ rất hoạt bát, không biết cô bé di truyền từ ai.
Tuy nhiên, trẻ con mà, phải hồn nhiên dễ thương như vậy.
Xử lý xong công việc, Sở Hàn Lan đóng laptop lại, đưa cho Hà Đình bên cạnh.
"Con muốn gặp mẹ~" Hưu Hưu ngồi trên ghế trẻ em cố gắng vươn dậy, đưa tay kéo góc áo Sở Hàn Lan.
Nhìn bàn tay nhỏ xíu nũng nịu kéo quần áo của mình, trong mắt Sở Hàn Lan lóe lên vẻ suy tư: "Được rồi, cha sẽ dẫn con đi, nhưng bây giờ chúng ta phải đến nhà trẻ trước đã, được không?"
Hưu Hưu cũng rất tò mò về trường mẫu giáo mới nên gật đầu: "Vâng ạ."
An ủi con gái xong, Sở Hàn Lan hỏi Hà Đình: "Bên chỗ bà chủ đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
"Đêm qua bà cụ đã được chuyển đến bệnh viện trung ương, nghe bên đó nói đã tỉnh lại, không nghiêm trọng lắm."
"Ừ, vậy thì tốt." Sở Hàn Lan vô thức xoa đầu Sở Hưu Hưu bên cạnh.
Hưu Hưu lắc đầu như một con vịt nhỏ, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Sở Hàn Lan, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét.
Hà Đình đã bí mật trở thành fan của Hưu Hưu từ ngày hôm qua. Anh ta thích nhìn những biểu cảm nho nhỏ sống động và phong phú trên khuôn mặt Hưu Hưu, lúc này, hai má cô bé phồng lên với vẻ mặt bất đắc dĩ khiến anh ta bật cười.
Có lẽ cô bé cảm nhận được sự trêu đùa của anh ta. Cô bé trừng mắt trông dữ tợn đáng yêu ngay khi anh ta cười.
Sở Hàn Lan chú ý tới sự tương tác giữa hai người, nhướng mày, nói không rõ ý tứ: "Hưu Hưu thân thiết với cậu nhỉ."
Cảm nhận được sự ghen tị như có như không trong lời nói đó, Hà Đình vội vàng nhịn cười, nghiêm túc nói: "Có lẽ hôm qua tôi đưa cô chủ đi ăn hamburger nên vẫn còn nhớ."
Sở Hàn Lan không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút ghen tị.
Anh cảm thấy mình cư xử khá tốt trong hai ngày qua, nhưng tại sao con bé chưa bao giờ thể hiện sự gần gũi với anh chứ.
Khi đến trường mẫu giáo, Sở Hàn Lan ôm Hưu Hưu xuống xe.
Quy mô của ngôi trường mẫu giáo trước mặt lớn hơn nhiều lần so với trường cũ Hưu Hưu học. Vừa bước vào cổng trường, đập vào mắt cô bé là một tòa nhà dạy học màu hồng trẻ thơ.
"Wow~" Hưu Hưu che miệng, kinh ngạc nhìn những bức tranh tường, đồ chơi đầy màu sắc và những cây xanh được cắt tỉa thành những con vật nhỏ trong khuôn viên trường.
Sở Hàn Lan có chút yên tâm, ít nhất Hưu Hưu cũng không chán ghét nơi này.
Giáo viên mầm non chào đón đã đợi sẵn ở văn phòng, nhìn thấy Sở Hàn Lan thì kinh ngạc đứng dậy nói: "Sếp Sở, anh đích thân tới sao."
Lại quay đầu nhìn Hưu Hưu, khi bắt gặp đôi mắt to tròn tò mò của Hưu Hưu, thành thật khen ngợi: "Đây là Hưu Hưu sao, bạn nhỏ đáng yêu quá."
Cô ấy lén nhìn Sở Hàn Lan vẻ mặt nghiêm nghị bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, gen này quả nhiên vô địch, mẹ của đứa bé chắc chắn cũng rất xinh đẹp.
Sở Hàn Lan không nói nhiều, giao Hưu Hưu cho giáo viên: "Phiền các cô đưa con bé vào lớp, tan học tôi sẽ đến đón."
Như thường lệ, trước khi nhập học phải đi học thử, lo Hưu Hưu không quen, hôm nay Sở Hàn Lan cũng không có chuẩn bị để Hưu Hưu ở lại trường.
Cô giáo nắm tay Hưu Hưu nói: "Chúng ta vào lớp nhé, tạm biệt cha đi nào."
Hưu Hưu học theo giáo viên vẫy tay với Sở Hàn Lan: "Tạm biệt~"
Sau đó cô bé theo cô giáo rời đi mà không ngoảnh lại.
Nhìn thấy vẻ hưng phấn không chút rụt rè của Hưu Hưu, Sở Hàn Lan cảm thấy hơi hụt hẫng.
Trong lớp có hơn mười đứa trẻ, khi giáo viên và Hưu Hưu bước vào, hơn chục cái đầu quay lại nhìn sang.
Cô giáo nắm tay Hưu Hưu và giới thiệu với mọi người: "Các em ơi, đây là bạn Hưu Hưu. Từ nay bạn ấy sẽ là thành viên của lớp nhỏ chúng ta."
Các