Chu Xảo Mạn liên tiếp phạm sai lầm, nhưng không thể phản bác chỉ đành cười gượng.
Lúng túng nói chuyện một hồi, Chu Xảo Mạn cũng ngồi không yên đành đứng dậy: “Dì ba, dì chuẩn bị nấu cơm trưa đi để cho cháu giúp một tay.
”
Lý Lâm cười: “Tiếc quá chúng ta đều đã ăn ở căn tin rồi, hôm nay cha Tiểu Ngư bận rộn ở khách sạn quốc doanh không thể về ăn cơm, dì cũng lười nấu, dì tưởng Xảo Mạn ăn cơm xong mới tới, nếu không dì nấu cho cháu bát mì lót dạ nhé?”
“Không cần, không cần đâu, cháu đã ăn rồi, không cần phiền đến dì ba đâu.
” Chu Xảo Mạn vội vàng xua tay, đặt mông ngồi xuống.
“Con gái lớn lên đã thay đổi rồi, Xảo Mạn lớn lên thật hiểu chuyện, dì còn nhớ rõ cháu khi còn nhỏ cứ sau giờ cơm là lại tới đây, dì ba sẽ nấu mì trứng cho cháu, chớp mắt thời gian trôi qua thật nhanh!”
“Khi còn bé cháu không hiểu chuyện may mà dì ba thông cảm.
” Chu Xảo Mạn ngại ngùng, như ngồi trên đống lửa, như ngồi trên ghế có đinh.
Lý Lâm: “Không sao cả, nhìn cháu lớn lên dì ba cũng thấy vui vẻ, là người có một chút không hiểu chuyện cũng không sao, chỉ sợ người cả đời không hiểu chuyện.
”
Chu Xảo Mạn: “!.
Dì ba nói đúng.
”
Tô Ngư âm thầm giơ ngón tay cái lên cho đồng chí Tiểu Lý, sau đó ngáp một cái: “Chị họ còn có việc gì