Tô Ngư nghĩ đến hai người sẽ đối mặt mỗi ngày ở văn phòng làm việc liền có chút đau đầu, trên mặt không thể hiện thái độ gì: “Ừ.
”
Chu Thành Dân nhìn Tô Ngư, đột nhiên nói: “Sau này tôi viết bản thảo có thể xin ý kiến của đồng chí Tô không?”
Tô Ngư sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Đương nhiên rồi, tôi rất sẵn lòng, tôi có vấn đề gì cũng có thể xin lời khuyên của anh đúng không?”
Cuối cùng Chu Thành Dân cũng cười: “Đương nhiên rồi, cùng nhau học tập, làm cho công tác hành chính của nhà máy quần áo ngày càng tốt hơn.
”
Dù thật sự hết hy vọng, hay chưa từ bỏ ý định thì Tô Ngư có thể cảm nhận được đồng chí Chu Thành Dân là người luôn hướng về phía trước, cho nên cô cũng không suy nghĩ nhiều, cô nói: “Chúng ta đều đã quên những chuyện xảy ra lúc trước rồi sao?”
Chu Thành Dân lắc đầu: “Không, trước kia là do cách làm của tôi không đúng, tôi sẽ cố gắng sửa lại.
”
Thật ra, đồng chí Chu Thành Dân tuy hơi cổ hủ một chút, thích giảng giải những lý lẽ một chút, nhưng cũng là người tốt, là người đàng hoàng, coi như là một người đàn ông có đủ dứt khoát.
Lý Mỹ Lệ đến bên tai Tô Ngư, nhìn bóng lưng Chu Thành Dân rời đi.
Lỗ tai Tô Ngư ngứa ngáy, nhanh chóng rụt lại: “Chị đều nghe thấy rồi sao?”
Lý Mỹ Lệ: