Tô Ngư vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhiều loại cảm xúc dâng lên trong lòng, cô cố gắng trấn định lại, hỏi: “Lần này xem mắt cũng do được sắp xếp ngầm ạ? Thế đồng chí Lục Thiệu Phong có phải cũng vậy không dì?”
Thím Vương lắc đầu: "Con nghĩ nhiều rồi, buổi xem mắt này quang minh chính đại, không có sắp xếp ngầm gì cả, đồng chí Lục Thiệu Tông không có, nhưng đồng chí Tống Thanh Vinh phải xem mắt đồng chí nữ kia lại do phụ huynh cậu ấy sắp xếp, chúng tôi chỉ làm theo thôi.
”
Tô Ngư trầm tĩnh lại, cười.
Thím Vương là người từng trải, liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô, lập tức cười mập mờ: "Xem ra không cần thím nhiều lời, đi đi, đừng để đồng chí Lục đợi lâu.
”
Tô Ngư ngại ngùng cười, nhưng bước chân lại rất thành thực đi về phía Lục Thiệu Tông.
Thím Vương: "À đúng rồi, nếu được thì hai đứa quyết định sớm một chút, thím Vương chờ ăn kẹo cưới của con.
”
Tô Ngư lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
“Đồng chí Tô Ngư.
” Lục Thiệu Tông im lặng chờ đợi, nếu như có người quen biết anh ở đây tuyệt đối sẽ hô to lên chưa từng có ai ôn nhu kiên nhẫn như vậy Lục Thiệu Tông.
Lúc này