Tô Ngư tỉnh ngủ.
Lúc tỉnh mộng, một mình cô nằm trên giường mềm mại, lại cảm thấy bên cạnh có chút trống rỗng.
Giấc mộng này quá tốt đẹp, cô có chút không nỡ tỉnh lại.
Muốn gặp Lục Thiệu Tông.
Thật lâu sau, Tô Ngư xoay người, từ trên giường nhảy dựng lên, vỗ vỗ mặt, nếu không có việc gì xảy ra thì chiều nay có thể gặp anh, mười mấy tiếng nữa thôi, cô có thể chờ được.
Nhưng mà, thời gian dày vò trôi qua, Tô Ngư lại không gặp được Lục Thiệu Tông.
Lục Thiệu Tông thất hứa.
Từ chờ mong đến mất mát, tâm tình có chút lo lắng.
Tô Ngư không tin Lục Thiệu Tông là một người không giữ chữ tín, cho nên, có lẽ nào anh nhận được nhiệm vụ khẩn cấp gì đó hay không? Hoặc là có chuyện gì ngoài ý muốn?
Chu Thành Dân sửa đi sửa lại bản thảo nhiều lần, đến lúc xong mới phát hiện trong phòng làm việc không chỉ có một mình hắn: “Tô Ngư, chưa về sao?”
Tô Ngư giật mình, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã muộn thế rồi à?
Chu Thành Dân liếc đồng hồ, đã là hơn nửa giờ từ giờ tan làm: "Cô còn có việc bận sao?"
“Không có, bây giờ tôi về ngay.
" Tô Ngư lặng lẽ hít thở, cố gắng không suy nghĩ quá nhiều.
“Vậy chúng ta cùng đi thôi, khóa cửa lại đi.
" Chu Thành Dân tự nhiên nói.
Tô Ngư gật đầu, chạy tới đóng cửa sổ, thu dọn xong,