Địch Quân Thịnh nói với Ôn Nhược xong liền nói với Giản Nhất Lăng, "Tôi cho người qua đón mọi ngươi lại đây, em chờ tôi một chút."
Địch Quân Thịnh vừa gọi video call, vừa phái người đi qua chỗ Giản Nhất Lăng.
Hai cha con Ôn gia không phải cảm thấy anh không phải là người tốt sao? Vậy mời họ đến, để làm cho bọn họ hảo hảo mà nhận thức cùng hiểu biết một chút.
Không bao lâu, người của Địch Quân Thịnh thật sự tới rồi.
Mấy người nam nhân thân mang tây trang màu đen đi vào quán cà phê, cung cung kính kính mà đứng ở trước mặt Giản Nhất Lăng cùng Ôn Trình và Ôn Nhược, đem mấy người mời lên xe.
Xe nổ máy, một đường đi tới dưới lầu công ty trên danh nghĩa của Địch gia.
Cả tòa nhà này đều thuộc về Địch gia.
Dưới sự vây hạ của một nhóm nam nhân mặc tây trang màu đen, Giản Nhất Lăng cùng Ôn Trình và Ôn Nhược trực tiếp được dùng thang máy chuyên dụng đi đến tầng lầu cao nhất.
Tầng cao nhất là văn phòng tổng giám đốc, phòng họp với các cao tầng cùng với phòng tiếp khách của tổng giám đốc.
Các công nhân viên khác của công ty không có cơ hội đi vào tầng lầu này.
Ôn Trình có chút không rõ.
Ông cứ như vậy mơ mơ màng màng mà đến văn phòng tổng giám đốc ở tổng bộ của Địch thị?
Đây chính là chuyện phía trước ông đều không có nghĩ tới.
Cửa văn phòng mở ra.
Văn phòng to lớn rộng mở sáng ngời, phía đối diện là cửa kính có thể đem toàn bộ đường phố phồn hoa ở kinh thành thu hết vào đáy mắt.
Địch Quân Thịnh cười như không cười mà dựa vào ghế tổng tài của mình, nhìn người ở cửa.
"Ôn tiên sinh mời ngồi." Địch Quân Thịnh đối với Ôn Trình làm động tác mời ngồi.
Đồng thời đứng dậy đi về hướng Giản Nhất Lăng, cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Bên trong có phòng nghỉ, em đi ngủ trong chốc lát đi, tôi xử lý xong kêu em cùng đi ăn cơm trưa."
"Ân." Giản Nhất Lăng cũng cảm thấy chính mình lưu lại nơi này cũng không có gì dùng, không bằng đi vào phòng trong, còn có thể chuyên tâm làm chuyện của mình.
Giản Nhất Lăng đi vào phòng nghỉ nối liền với phòng làm việc của tổng giám đốc.
Bên trong chính là một căn phòng ngủ hoàn chỉnh, có giường