Xe Khang Tịch vừa mới lái vào trong sân, nàng liền phát hiện có gì đó không ổn, rất nhiều xe đang đậu ở đây, xem ra không ít họ hàng đến đây.
Gia đình nàng luôn có một truyền thống xưa nay, đó là buổi trưa ngày ba mươi, họ hàng xung quanh sẽ tụ tập ăn tết. Sau đó buổi tối mới thật sự là của riêng nhà mình.
Xuống xe, có một chú gấu con cầm cây súng cao su chạy tới, rống lên một tiếng với nàng: “Đứng lại không được nhúc nhích, cử động nữa ta sẽ tiêu diệt mi!”
Khang Tịch quay đầu lại, còn chưa kịp nói gì, cậu nhóc kia buông lỏng ngón tay, một viên đạn làm bằng gỗ bắn trúng cửa xe Khang Tịch. Hơn nữa, lúc đứa bé kia bắn trúng xong còn làm mặt quỷ với nàng.
“Mi không phải là quỷ sao? Mi tới bắt ta đó oa ha ha! Ta nói cho mi biết, một lần nữa, dù quỷ có lợi hại hơn nữa, ta cũng không sợ! Cây súng cao su của ta đây có thể bắn xa vạn dặm đó…” Cậu nhóc trông có vẻ rất muốn ăn đòn.
Khang Tịch đứng đó, nhét hai tay vào trong hai túi áo khoác màu cam, bình tĩnh nhìn cậu nhóc. Đúng vậy, nàng từng diễn một bộ phim ma, diễn một nữ quỷ. Đứa nhóc này là ai đây?
“Hạo Hạo, đừng nghịch!” Lúc này, mẹ của cậu nhóc đi ra, nhìn lướt qua xe của Khang Tịch, không bồi thường, lại giống như dỗ tiểu tổ tông mà đi dỗ cậu nhóc kia, nói là chỉ cần cậu nhóc đưa súng cao su đây, cô ta sẽ mua cho cậu nhóc cả đống đồ ăn ngon.
Lúc này, điện thoại của Khang Tịch rung một cái, cô nhận được một tin nhắn.
Khang Tịch mở ra xem, thì ra là hai cô con gái của Hà Hạ Yến gửi tới. Là một tin nhắn video, hai cô bé tay trong tay múa hát, cuối cùng nói với nàng câu chúc mừng năm mới.
Tuổi không chênh lệch lắm, hai chị em gái này, so với chú gấu con súng cao su kia đáng yêu hơn nhiều. Khang Tịch cảm thán một chút, vùi đầu trả lời một tin sau đó mới vào đại sảnh.
Quả nhiên, mỗi chỗ trống bên trong đại sảnh đều có người ngồi, nam nữ chia ra hai bên, bao gồm cả cha mẹ Khang Tịch, trò chuyện vui vẻ hết sức. Sau khi thấy Khang Tịch về, mẹ nàng đi tới, cũng có họ hàng ồn ào nói lên: “Ôi, ngôi sao lớn về rồi, ăn mặc thật là đẹp, không giống với bọn chúng ta đây.”
Tuy nhiên, bản thân những người đó quần áo nón nảy, đều là hàng hiệu, so với Khang Tịch, chẳng thua kém gì. Khang Tịch chỉ mỉm cười, không biết làm sao để tiếp lời. Kỳ lạ là, ở bên ngoài nàng rất biết ăn nói, nhưng lúc đối diện với mấy họ hàng này, những kỹ năng đó giống như là đều ngừng hoạt động vậy.
Trở về phòng, sửa sang này nọ, Khang Tịch lại đi xuống lầu. Lúc đi ngang qua góc cầu thang, tình cờ gặp Chu Ngọc Liên. Chu Ngọc Liên mặc chiếc áo lông, sau khi thấy Khang Tịch về, cười một cái, nói: “Chị gái, chị không lạnh à? Ở đây cũng đâu phải giới giải trí, chị còn muốn cần phong độ không cần nhiệt độ.”
Khang Tịch nhìn cô ta, chớp mi, nói: “Mở máy sưởi nếu còn thấy lạnh, em gái à em có muốn đến bệnh viện kiểm tra thử không?”
Chu Ngọc Liên nghe thế gương mặt khó chịu. Liếc nàng, đi ra chỗ khác.
Bữa cơm trưa này, ăn đến khiến người ta phát nghẹn. Mấy người ngồi lê đôi mách này, tám dốc còn nhanh hơn người bị tức giận.
Động một chút thì: “Nghe nói giới giải trí loạn lắm, mấy hôm trước có một cô gái bị gạ gẫm. Ừ Khang Tịch, con biết chuyện này không?”
Nếu không thì là: “Tôi thấy trong giới giải trí không ít người sinh hoạt cá nhân rất lộn xộn, có nhiều người kết hôn xong rồi ly hôn, ly hôn rồi lại kết hôn, đều trở thành mấy bà lão bốn năm mươi còn chưa ổn định, tiểu Tịch con thấy sao?”
Mỗi lần nghe đến mấy vấn đề này, Chu Ngọc Liên đều sẽ tràn đầy hứng thú mà quay đầu nhìn Khang Tịch. Khang Tịch chỉ có thể trả lời: “Mỗi người đều không giống nhau, con không thể nhìn thấy suy nghĩ của mỗi người được.”
Bởi vì, nếu tranh cãi với các bà ấy, bọn họ sẽ không nghe lọt tai, không cần thiết. Cho nên, cũng chỉ có thể nói một câu kết thúc chủ đề. Lúc sau, mọi người lại chuyển lực chú ý sang Chu Ngọc Liên, vừa hỏi cô ta gần đây làm ăn thế nào, vừa hỏi quan hệ của cô ta và bạn trai có hòa thuận không, lúc nào thì cưới.
Thật ra không phải bọn họ coi thường Khang Tịch coi trọng Chu Ngọc Liên. Chỉ là Chu Ngọc Liên thật sự làm bọn họ không tìm ra được thiếu sót gì để chỉ trích, bọn họ cũng chỉ có thể giả mù sa mưa chúc mừng.
Tốt nghiệp trường học danh tiếng, sau đó vừa gầy dựng sự nghiệp vừa học nghiên cứu, bạn trai lại sinh ra trong nhà giàu có. Cuộc sống như thế, đúng thật là khiến người ta muốn nhiều chuyện cũng không nổi.
Sau buổi chiều, những họ hàng này đều đi hết, hơn bốn giờ chiều, mẹ và Chu Ngọc Liên đến phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Khang Tịch bị cha của nàng, Khang Cẩm Hoa kêu đến phòng sách nói chuyện.
“Về nhà đi.” Câu đầu tiên Khang Cẩm Hoa nói là câu này.
“Con không thể đồng ý.” Khang Tịch lắc đầu.
Trêи bàn gỗ lim, đặt một chiếc thác lư hương hình rồng, làn khói nhỏ kéo từ trong miệng rồng chậm rãi chảy ra, chảy xuống đáy lư, hương thơm tươi mát thấm vào tận lá lách.
“Nhiều năm trước, em gái của bà ngoại con từng làm trong giới giải trí. Lúc đó bà là ca sĩ hát những bài ca ngọt ngào, có chút nổi tiếng. Nhưng mọi người, đều có mới nới cũ. Sau này xuất hiện rất nhiều loại ngôi sao, mọi người lựa chọn nhiều hơn, bà bị loại. Dần dần bà cảm thấy như vậy không được, nhưng công ty không coi trọng bà, vậy nên bà lấy ra khoản tiết kiệm của mình, cải thiện mình, nâng cao hiệu ứng sân khấu. Khán giả vẫn không chịu mua. Bà quá tức giận, lại không có đàn ông để dựa vào, sau lại quá đau khổ, đến nỗi phải dựa vào trợ cấp của bà ngoại con.”
Những lời này, thật sự có thể nói là lượng tin tức hàm chứa rất nhiều.
Vừa nói cho nàng biết trong giới giải trí một ngày không nổi tiếng sẽ rất khốn khổ, vừa nói cho nàng biết phụ nữ không tìm được đàn ông gả đi sẽ rất đáng thương.
Khang Tịch suy nghĩ một hồi, nói: “Con chỉ có thể hứa với ba sẽ không để mình sống thảm như thế. Nếu như có một ngày con biến thành như vậy, con sẽ không đến tìm ba mẹ trợ giúp, con sẽ tự mình đứng lên bắt đầu lại.”
Nói đến đây, Khang Cẩm Hoa dường như không muốn nói thêm gì nữa. Ông khoát tay để cho Khang Tịch rời khỏi. Vậy nên Khang Tịch xoay người ra khỏi phòng sách.
Rõ ràng là về nhà mình, tuy nhiên lại luôn cảm thấy không được tự nhiên đâu đó. Nhưng Khang Tịch lại cảm thấy, ba nàng hình như thay đổi không ít. Nếu là trước kia, ba nàng nhất định sẽ bắt buộc nàng phải làm gì, nhưng bây giờ, mặc dù hình như thiếu kiên nhẫn hơn trước kia, nhưng ngược lại không cứng rắn như thế nữa. Chỉ là câu nói cuối cùng để nàng chuẩn bị sẵn sàng, mùng hai phải về quê nhà để viếng tổ tiên.
Quê nhà à. Nói đến quê nhà, tất cả các loại kỷ niệm đều đổ ra. Đó là nơi thời thơ ấu Khang Tịch sinh ra và lớn lên, cũng là nơi quen biết Quý Ưu Trạch. Nhắc đến, bây giờ Quý Ưu Trạch đang ở thành phố đó đi.
Buổi tối cả nhà lái xe đến quảng trường, xem buổi biểu diễn ánh sáng 3D. Khang Tịch chụp vài bức, định gửi cho Quý Ưu Trạch, nhưng vừa mở danh sách bạn bè ra, thì có loại cảm giác nghi ngờ không biết có phải Quý Ưu Trạch bị hack tài khoản hay không.
“Mỗi ngày uống một ly nước ép trái cây tươi, rất khỏe mạnh!”
“Nhà, là bến đỗ ấm áp.”
“Tạm thời chịu đựng trời yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, thật sự là triết lý tối cao của cuộc sống.”
“…”
Lại lướt qua danh sách bạn bè của cô, tất cả những thứ bẩn bựa đều bị xóa.
Được rồi, những thứ này cũng không quan trọng. Lúc Khang Tịch gửi hình ảnh sang. Quý Ưu Trạch trả lời rất nhanh.
“Wow, phong cách tuyệt
thật, trông như là thần sấm thần sét nổi giận chiến đấu với nhau tám trăm hiệp vậy!”
Khang Tịch nhìn trả lời, gửi lại một cái bái bai.
Mùng hai.
Sáng sớm, mẹ Quý mang tạp dề hoa lá vừa dậy đá tung cửa, xốc chăn trêи người con gái lên. Quý Ưu Trạch lẩm bẩm không muốn rời giường, kết quả mẹ cô cũng ít có ác, xoay người ngón tay làm động tác Lan Hoa Chỉ kéo dây micro ở trong phòng khách hát karaoke.
“Tôi chính là yêu âm nhạc (yo), đừng bắt tôi dừng lại, tôi chính là yêu ca hát (hou), như từng nhịp (zo) thở…”
Quý Trường Tồn ở bên cạnh cũng một tay cầm một micro, một tay nhét trong túi quần, hai bên vai lắc lư, thỉnh thoảng tiết tấu không theo quy luật mà hát loạn: “Lửa, lửa lửa lửa lửa, lửa rực rỡ lửa…”
Dân tỉnh, lại còn là tiếng địa phương Tứ Xuyên, trâu bò!
Sau khi Quý Ưu Trạch rời giường mặc quần áo, nói: “Mẹ, là bạn gì của mẹ vậy? Bảo bà ấy sang nhà chúng ta chơi đi. Sao cứ phải ra ngoài chứ.”
“Không được, con nhất định phải đi!” Lông mày mẹ Quý dựng thẳng, vẻ mặt trông nghiêm túc.
“Nếu con không đi, ha ha ha, mẹ con sẽ cảm thấy con không thương bà ấy đấy.” Quý Trường Tồn cắn trái cà chua, lướt qua trước mặt Quý Ưu Trạch.
Quý Ưu Trạch trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu, vuốt tóc, nói: “Được rồi, con đi, đi là được chứ gì?”
Nhưng mà, một tiếng sau, Quý Ưu Trạch đã bị lừa.
Ngồi trong quán cà phê được trang trí đặc biệt cổ kính, Quý Ưu Trạch nhìn người đàn ông mặc đồ Tây trước mặt, lại hơi liếc ba mẹ ngồi hai bên, cảm thấy toàn thân trêи dưới đều khó chịu. Cái này, là bị xem mắt trong truyền thuyết à?
“Quý tiểu thư, tôi giới thiệu đôi chút về mình trước. Tôi là một chuyên gia tâm lý học, năm nay ba mươi tuổi. Bây giờ đang sở hữu hai ngôi biệt thự, ba chiếc xe, sở thích là chơi bóng rổ và nghe nhạc. Không có thói quen xấu, không hút thuốc uống rượu đánh bài. Tôi cũng không có yêu cầu gì với nhà gái, chỉ hy vọng sau khi thành vợ của tôi, có thể yên phận giúp chồng dạy con, không xuất hiện trước công chúng, cho nên…”
“Cắt ngang một chút, chàng trai cậu biết A Trạch nhà chúng tôi là người phụ nữ như thế nào không?” Quý Ưu Trạch còn chưa mở miệng, Quý Trường Tồn đã lên tiếng trước.
“Cháu biết, ngôi sao. Điều này không quan trọng, miễn là sau khi chúng cháu xác định quan hệ, cô ấy không làm công việc đó nữa là được rồi. Cá nhân cháu cảm thấy, với thu nhập của cháu, muốn nuôi cô ấy cũng không phải việc gì khó. Chưa kể đến trong giới giải trí, vốn có rất nhiều nhân tố không ổn định, cho dù huy hoàng thế nào, cũng có một ngày nào đó, không thể so với cuộc sống vững chắc thật sự được.”
“Chậc chậc, A Trạch nhà chúng tôi, thế nhưng phải trở thành nữ hoàng giới nữ, cậu sao có thể để con bé làm bà chủ gia đình chứ? Cậu có ba căn nhà à? Nhà tôi có tới năm căn hạng sang đây này.” Quý Trường Tồn híp mắt lại, mở tay ra, lại bồi thêm một câu: “Cho dù không lăn lộn trong giới giải trí, sau khi về cũng là người thừa kế xí nghiệp nhà chúng tôi, sao lại không ổn định, sao nhất định phải làm bà chủ gia đình?”
Mười phút sau, nam bác sĩ phẫn nộ đứng dậy, rời khỏi.
Lần đầu tiên Quý Ưu Trạch cảm thấy, hình tượng của ba mình là cao lớn hùng vĩ như vậy. Ban đầu cô còn đang suy nghĩ làm sao để đè thói kiêu ngạo của tên đàn ông kia xuống, kết quả mình còn chưa mở miệng, ba cô đã giúp cô làm xong. Thật đúng là người cha tốt của Trung Quốc! Nhưng một giây tiếp theo, cô và ba vô đều bị mẹ cô tức giận mắng cho một trận.
“Ông già này than trách con gái ông già đầu không biết yêu đương, ông nhìn ông đi, thừa hưởng đức tính từ ông hết, kén cá chọn canh! Bà chủ gia đình không tốt chỗ nào hả?! Không lo ăn không lo uống còn có người nuôi… huống chi người đàn ông kia vừa trông là có tiềm năng mà!”
“Trung Quốc không giống nước ngoài, ở nước ngoài bà chủ gia đình cũng là người có công việc, có tiền lương. Ở nước chúng ta, bà chủ gia đình chẳng khác nào nghĩa vụ lao động. Dù sao công ty chúng ta sau này để tên kia thừa kế, qua mấy năm, cậu ta cũng không chắc sẽ cảm ơn, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, A Trạch chúng ta phải làm sao chứ?” Quý Trường Tồn ăn một miếng bánh ngọt, lầm bầm nói: “Đối tượng nên chọn, ít nhất phải chọn một người đàn ông không quá gia trưởng.”
Mẹ Quý nghe xong, ngẫm lại cũng thấy có lý, cũng không muốn nói nhiều.
“Chúng ta về trước đi?” Quý Ưu Trạch đề nghị.
“Không được, còn mấy người nữa, mẹ vừa thông báo, nửa tiếng sau tiếp tục sang đây.” Mẹ Quý từ chối thẳng thừng.
“Vẫn ở chỗ này?” Quý Ưu Trạch trợn tròn mắt.
“Có cách nào đâu, tết âm lịch mà, mấy khách sạn tiệm cà phê gì cũng đóng cửa, chỉ có nơi này là sừng sững, không ở đây thì đi đâu?”
Vậy nên, nửa tiếng sau, một người đàn ông ăn mặc bình thường bước vào, gật đầu với từng người, ngồi xuống đối diện với cả nhà Quý Ưu Trạch. Khi anh ta thấy hai người già đối diện mắt như lưỡi dao không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, không tự chủ cởi mũ thở một hơi, nói một tiếng “Wow”.
Mà lúc này, Khang Tịch viếng tổ tiên xong nói với cha mẹ đã lâu không đến đây, muốn đi dạo. Nhưng cha mẹ Khang Tịch còn có chuyện, phải đi trước, dặn nàng về sớm một chút. Ở đây cách địa chỉ của bọn họ bây giờ cũng không quá xa, nhưng đi nhanh cũng cần khoảng một tiếng rưỡi. Hai năm trước đây, lúc cao tóc này vẫn chưa sửa, lại phải tiêu đến bốn giờ.
Khang Tịch gật đầu, lái xe bắt đầu đi dạo. Đi đến trường tiểu học lúc còn bé từng học, rồi đến trung học, sau đó lại đi xem một mảnh đất. Sau cùng nàng đến nhà Quý, nhưng nhấn chuông cửa không ai trả lời, nàng lại quay về xe, gửi tin nhắn cho Quý Ưu Trạch.
“Cậu ở đâu?” Khang Tịch hỏi.
Sau một lát, Quý Ưu Trạch trả lời: “Đang xem mắt… nhưng mà cậu yên tâm đi, mình bị lừa tới, không phải tự nguyện tới! Chẳng qua là ba mẹ mình đang giữ chỗ này, mình không có cách rời đi. Cậu yên tâm, mấy gã kia, mình sẽ tìm lý do kiếm cớ PASS đi!”
Nhìn Quý Ưu Trạch giải thích, Khang Tịch nở nụ cười. Còn đặc biệt nói với mình PASS mấy gã đàn ông kia nữa. Chờ chút, mấy? Là chỉ số nhiều?
“Địa chỉ, gửi cho mình.” Khang Tịch gửi tin nhắn đi rất nhanh nhận được trả lời.
Vậy nên, Khang Tịch chạy xe đến địa chỉ. Vô tình chạy đến bên ngoài quán cà phê rất kỳ lạ kia. Dù sao trước đây nàng chưa thấy qua kiểu quán cà phê trang trí cổ điển thế này. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh lầu hai, nhìn thấy bên trong có bóng người nhìn rất quen mắt, vậy nên Khang Tịch ngừng xe đi vào.