Đặt điện thoại sang một bên, Khang Tịch nhập số group vào tìm kiếm, thấy một nhóm tên là “Trạch Ưu đến cưới”, nhấp vào xin gia nhập, đồng thời điền thông tin xét duyệt quy định, viết một câu 'Fan thâm niên, xem xét chấp nhận'.
Xét duyệt được chấp nhận rất nhanh. Khang Tịch vào trong, quản lý nhóm có biệt danh là 'Mèo ưu tú' lập tức xuất hiện.
Đầu tiên là gửi một biểu tượng gấu trúc tung hoa, sau đó lại gửi một hình cáo Ali xoay tròn, cuối cùng gửi một mặt cười bỉ ổi, kèm một dòng chữ: “Có người mới đến, mọi người chào mừng nào!”
Chốc lát, nhiều người lần lượt nổi lên.
Mù tạt xanh: “Chào mừng đến đây, mình là Mù tạt xanh, chào Con lật đật!”
Núi kia đem lòng yêu biển: “Trời má! Thật là muốn chém chết cái bọn fan cái bang luli kia, mỗi ngày giả làm fan Quý nhà chúng ta sang chỗ Tôn Phỉ châm dầu vào lửa gây xích mích!”
Núi kia đem lòng yêu biển: “Khụ khụ, có người mới? Mau ra đây mau ra đây, đăng ảnh xem nào! Ngoan!”
Hoàng tử sóc: “Đúng đúng đúng, nhiệt liệt yêu cầu đăng ảnh, không đăng ảnh sẽ bị đánh đòn!”
Con lật đật: “Ừ, đến đây.” Sau khi Khang Tịch gửi một câu vậy, cũng không biết phải nói gì nữa.
Động vật theo mùa: “Người mới ôm chụt chụt, nhưng mà đừng tiếc chữ như vàng vậy chứ~ Biển, bọn luli kia bây giờ chiến ở đâu? Chờ chút, tôi với bà đi chém bọn nó~ Dám bắt nạt Quý nhà chúng ta, hừ hừ, tôi cho bọn nó đẹp mặt!”
Nhưng mà, Khang Tịch nhìn lại không hiểu ngôn ngữ của các cô ấy.
“Xin lỗi, tuổi tôi hơi lớn, ít khi lên mạng, luôn lặng lẽ ủng hộ Quý, group fan cũng là lần đầu tham gia. Cho hỏi cái bang là ý gì? Luli nghĩa là gì?” Khang Tịch hơi rối rắm, hỏi ra.
Dương Dương: “Ha ha, người mới thật đáng yêu! Dương Dương tôi tới phổ cập cho bạn chút nha! Ăn xin chỉ mấy người ở trước mặt Tôn Phỉ luôn giả làm fan Quý nhà chúng ta, giống như tổ chức bọn xấu bắt mấy người khỏe mạnh, bắt giả làm tàn phế mặc như ăn mày, rồi ném ra các ngõ ngách để ăn xin trong xã hội bây giờ đó, không phải nói cái bang của Hồng Thất Công đâu nha, túm cái quần lại là giả làm fan ấy! Luli nghĩa là loli, vì bọn tôi thống kê sơ qua, thấy rất nhiều người tuổi khá nhỏ~”
Sau khi Khang Tịch đọc xong, cảm thấy kiến thức của mình được nâng cao. Ngôn ngữ Trung Hoa đúng là thật phong phú mà.
Con lật đật: “Thì ra là thế. Mọi người định làm thế nào? Chủ đề lần này là A Trạch bị người ta nói không hòa hợp, giải quyết sao đây?”
Núi kia đem lòng yêu biển: “Tôi nghe một nhân viên trong tổ chương trình nói là, Quý nhà chúng ta lúc ghi hình chương trình, thể hiện siêu cấp tài năng, kết quả cắt bỏ thành ra rút gọn như thế, làm người ta tức điên mà!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều hùa theo. Phẫn nộ giống như muốn đập chết phòng làm việc của tổ chương trình vậy.
Động vật theo mùa: “Các thành viên trong nhà đừng kϊƈɦ động, sự việc nhất định có thể giải quyết!”
Khang Tịch nhìn mọi người nói chuyện trời đất trong cửa sổ chat, tự hỏi một lát, đánh một câu: “Hay là, tôi có thể thử xem.”
Mù tạt xanh: “Được được được! Người mới thật có thực lực!”
Khang Tịch suy nghĩ một chút, lại đánh một câu: “Chỉ có điều là tôi cũng không biết mình có thể làm đến đâu nữa.”
Núi kia đem lòng yêu biển: “Có kế hoạch đầy đủ không?”
Khang Tịch chống cằm suy tư một hồi, trả lời: “Có lẽ là có. Nói chung, ngày mai mọi người chờ tin của tôi. Sau đó lúc người ta đặt điều Quý, nhớ kỹ đừng thêm tiếng xấu. Đừng đi tranh cãi, đừng đi tranh cãi, đừng đi tranh cãi, chuyện quan trọng phải nói ba lần.”
Núi kia đem lòng yêu biển: “Được! Nhưng mà chuyện hôm nay nhất định phải giải quyết cho xong, không thì đám luli não tàn kia còn tưởng chúng ta sợ bọn nó! Mới vừa rồi ai nói muốn cùng tôi đi tác chiến vậy? À, là bé Động vật, nhanh, bé Động vật, theo bản soái ra chiến trường!”
Động vật theo mùa: “OK OK!”
…
Khang Tịch thở phào. Nhưng phải nói, chương trình ghi lại những cảnh ngày hôm đó thực sự không đúng. Lúc đó, Khang Tịch đem theo một máy camera Canon cầm tay zoom xa 14x, thấy cảnh thú vị, lấy ra tùy tiện thu hình lại ngay, quay phim cũng không nhiều lắm, chỉ một ít đoạn ngắn vụn vặt mà thôi, nhưng đều là những đoạn có nhiều ý nghĩa thú vị.
Chỉ là sau khi về nhà, thẻ nhớ camera bị hư, không thể đọc được.
Khi đó cũng không nghĩ rằng sau này gặp phải chuyện bị cắt bỏ, cũng không quan tâm lắm, ném thẻ nhớ trong ngăn kéo không để ý tới nó. Tự dưng thấy trong phòng có chút quá yên lặng, Khang Tịch quay đầu lại nhìn, mới phát hiện, thì ra hai cô bé đã ngủ. Vậy nên, Khang Tịch đứng dậy, lặng lẽ tắt ti vi, chuẩn bị đưa hai cô bé về nhà mình ngủ.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Quý Ưu Trạch lau tóc đi ra ngoài, vừa vò đầu vừa làm vẻ trịnh trọng nói: “Mình nghĩ cẩn thận rồi!”
“Hử?” Khang Tịch khép máy vi tính lại, xoay người nhìn lại. Không lẽ nói, Quý Ưu Trạch nhanh vậy đã bình thường lại rồi?
“Kem đánh răng vị bạc hà thật sự không hợp với mình! Mỗi lần đánh răng đều khó chịu, cảm giác như đang nôn mửa, mẹ mình mới không muốn ói, mình còn muốn tăng cân đây!”
“Xì.”
Khang Tịch vốn đang do dự có nên nói kế hoạch của mình cho Quý Ưu Trạch nghe hay không, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến, lỡ như thẻ nhớ không dùng được, vậy kế hoạch này không phải sẽ thất bại à? Đến lúc đó, sợ là lòng Quý Ưu Trạch sẽ càng thêm uất ức đi.
Cho nên, cứ chờ tới khi lấy lại được dữ liệu rồi hẳn nói sau.
Lúc sau, Quý Ưu Trạch đi lấy máy sấy, chuẩn bị thổi tóc. Lúc lấy máy sấy trong ngăn tủ ra, Quý Ưu Trạch cúi nửa người xuống, hai tay vịn trêи mép học tủ, đột nhiên cắn chặt môi.
“Không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, hoặc là nói, bản thân mình bẩm sinh là người chuyên thu hút chuyện xấu?” Lúc Quý Ưu Trạch nói chuyện mặt không hề có cảm xúc.
Quý Ưu Trạch xoay người nhìn Khang Tịch.
“Lúc đầu mình bị mọi người xem như bình hoa, ngay cả đạo diễn, cũng cảm thấy mình chỉ là một bình
hoa. Xếp vai cho mình, toàn là vai phụ ác độc. Hình như đại đa số mọi người đều có hình thức tư duy, chính là trông đẹp mắt thì không phải hàng tốt, không phải não tàn thì là phụ nữ độc ác.” Lúc Khang Tịch nói chuyện, vẻ mặt trông khá tùy ý mà tự nhiên.
Giống như không phải đang nói chuyện xưa của mình.
“Khi đó, rất nhiều người chửi mình. Lúc đầu mình cũng nghĩ không thông, tại sao có người lại xem đẳng cấp và địa vị của nhân vật và diễn viên ngang nhau. Sau đó mình lại thấy. Nguyên nhân là vì, làm người xem căm phẫn sục sôi như vậy, vậy nói lên được là mình diễn tốt. Nên mình đã thành công.” Con ngươi chuyển động, Khang Tịch xoay đầu lại, mỉm cười.
“Về sau có một đạo diễn nhìn trúng mình, đột nhiên cho mình diễn vai chính. Nhiều người cảm thấy nhất định là mình giở thủ đoạn chơi đùa đằng sau. Không thì sao đột nhiên lại trực tiếp được diễn vai chính. Thực tế mình không hề làm gì. Những câu hỏi nghi ngờ đó mình không thèm quan tâm đến. Vì nó có nghĩa là, sự nghiệp của mình thật sự bay lên, với lại tốc độ còn nhanh hơn mình nghĩ, nhanh đến mức làm người ta nghĩ là mình công khai đi cửa sau. Đây là chuyện tốt, mình nên hài lòng.” Khang Tịch vừa nhớ lại vừa nói thành lời.
“Nói chung, sau này sẽ khá hơn.” Khang Tịch nói xong, cầm tay Quý Ưu Trạch: “Giống như “Nghe Lời Gió Nói”, ban đầu bản gốc đổi thành ngôn tình mới có thể xuất bản, có thể trước đây tác giả cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày tiểu thuyết có thể thoải mái dùng bản gốc để quay thành phim. Dù sao sống trong thế giới này, đằng trước thật sự tồn tại rất nhiều loại khả năng.”
Quý Ưu Trạch nghe vậy, sửng sốt vài giây, sau đó mỉm cười. Thật ra cô không có nghĩ quẩn gì. Chỉ là loại sự việc này, mặc kệ là ai gặp phải, lúc đầu nhất định sẽ phẫn nộ. Sau đó sẽ liên tưởng đến chuyện lúc trước chẳng hạn, cứ như vậy, không có cảm xúc cũng khó.
Lúc sau, Quý Ưu Trạch đột nhiên vươn hai tay, kéo đầu vai Khang Tịch, ôm Khang Tịch vào lòng, nói: “Không sao, chỉ cần có cậu, mình đã hài lòng rồi.”
Nghe được Quý Ưu Trạch nói lời như vậy, ánh mắt của Khang Tịch mềm mại còn hơn nước.
“Dì Khang… Hai người đang làm gì vậy ạ?” Đúng lúc này, Tống Vũ tỉnh lại, xoa mắt, đôi mắt buồn ngủ mơ màng nhìn các cô.
“Ngàn vạn lần con đừng suy nghĩ nhiều! Chúng ta chỉ đang luyện ném vai thôi! Ừm ha…!” Quý Ưu Trạch nói xong, nắm lấy cánh tay Khang Tịch, hai gò má đỏ bừng trả lời.
Tống Vũ nghe vậy, nghiêng đầu sửng sốt hồi lâu, cái hiểu cái không.
Hôm sau, vì phải xử lý tốt chuyện Quý Ưu Trạch bên này, Khang Tịch không có cách nào dẫn Tống Dũ và Tống Vũ ra ngoài chơi được, đành phải xin công ty nghỉ một ngày, đồng ý ngày hôm sau nữa sẽ dẫn hai cô bé ra ngoài.
Lúc này, Khang Tịch cầm thẻ nhớ đi tìm một anh trai có thể tin được giúp lấy lại dữ liệu.
Anh trai kia là bạn của người quen, nên vẫn có thể tin được. Khang Tịch giao thẻ nhớ cho anh ta xong, anh ta cầm lên nhìn vài cái, hỏi các vấn đề bình thường sử dụng thế nào này nọ, lúc sau anh ta kiểm tra một chút, rồi nói với Khang Tịch có thể lấy lại được.
Sau khi Khang Tịch nghe anh trai kia nói, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, hô hấp toàn thân đều thoải mái.
Trong quá trình chờ đợi, Khang Tịch vào QQ, thấy các thành viên trong nhóm trò chuyện so với tối hôm qua còn sôi nổi hơn.
Nhìn lịch sử một hồi, Khang Tịch mới biết được, thì ra có người đào móc ra được tin tức sâu hơn về việc Quý Ưu Trạch bị cắt bỏ lần này.
Núi kia đem lòng yêu biển: “Nghe nói là một nhà tài trợ yêu cầu cắt bỏ, vợ của nhà tài trợ kia gọi là Triệu Văn. Mọi người, có cảm thấy rất quen tai hay không nha?”
Động vật theo mùa: “Triệu Văn? Đúng là rất quen tai, hình như nghe ở đâu rồi?”
Mù tạc xanh: “Đúng thế đúng thế… haiz, có phải người kia không? Lúc A Trạch thử vai nhở, không phải đăng ra vài đoạn video sao? Lúc đó có người nói trong đó có một cô gái lớn lên rất đẹp, hỏi tên là gì, có người lục ra được, gọi là Triệu Văn đó…”
Núi kia đem lòng yêu biển: “Vậy là nói, Triệu Văn kia là vợ nhà tài trợ đó? Vậy là nói, cô ta đang tức cô Quý nhà chúng ta đoạt vai diễn của cô ta, nên định trả thù?”
Khinh Vũ Phi Dương: “Chờ chút đã, nói tới Triệu Văn… trước đây lúc tôi thích Mạc Nhiễm Thành, có gia nhập một nhóm fan, quản lý nhóm tên có một chữ Văn, mọi người gọi cô ta là chị Văn. Được rồi, người trong tên chữ Văn rất nhiều, não tôi hình như đi xa quá rồi…”
Triệu Văn? Vậy mà, tên này lại thành công hấp dẫn lực chú ý của Khang Tịch.
Lần đó, Bạch Hiểu Duyệt chuẩn bị dẫn nàng và Quý Ưu Trạch đến quán karaoke, hình như có nói có một fan tên Triệu Văn đang chờ ở đó, nhớ không lầm chứ?
Chuyện này, cho dù xem nhẹ nhiều lần, nhưng không đào ra gốc rễ của sự việc xảy ra, sau này lại xảy ra những chuyện tương tự. Muốn giải quyết triệt để, cũng chỉ có cách làm rõ ràng nguyên nhân xảy ra chuyện, đào ra khối u ác tính!”