Trong phòng sách, cây xương rồng trêи chiếc bàn màu trắng ngà phát triển rất tốt, trong màu xanh lá cây mang theo màu vàng mơ hồ, yên tĩnh đặt bên phải của màn hình máy tính.
Khang Tịch mở cửa đi vào, cầm một ly cà phê vừa mới xay xong, khuấy vài cái, đặt bên cạnh cây xương rồng, ngồi xuống. Vừa rồi nàng mới đăng video đã làm xong, bây giờ chuẩn bị tiếp tục quan sát tình hình.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Khang Tịch đứng dậy cầm lên nhìn, thấy là Quý Ưu Trạch gọi tới.
“Alo? Cậu đang ở đâu vậy?” Khang Tịch tháo mắt kính chống bức xạ xuống, gấp gọn lại đặt bên cạnh bàn phím màu trắng, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, kéo bức rèm che, đẩy cửa kính ra, hít thở không khí mới mẻ.
“Mình đang trêи đường về, cậu thì sao? Mình nói với cậu cái này nè, không thể tin được, thật luôn! Không biết Mạc Đồng làm sao có được những video đó, cô ấy đăng lên, sau đó, rất nhiều người đều nói sẽ chuyển thành fan của mình!”
“Thật à? Vậy, cậu có vui không?” Khang Tịch xoay xoay cái cổ.
“Vui chứ, ai gặp được loại chuyện tốt này, đều sẽ vui vẻ đến bùng nổ ấy chứ!” Giọng nói của Quý Ưu Trạch nghe thật sự rất kϊƈɦ động, âm điệu sắp kéo dài đến biến dạng.
“Cái gì mà chuyện tốt này? Chẳng qua là Mạc Đồng cho mọi người thấy dáng dấp chân thật của cậu, sau đó nhận được phản ứng của công chúng mà thôi.” Khang Tịch nghĩ, Quý Ưu Trạch là người không có tâm cơ như vậy, lăn lộ vài năm trong giới giải trí mà chưa bị người ta giết chết, đúng thật là kỳ tích.
“Cậu nói, có phải lúc này mình đã dùng hết tất cả vận khí tốt trong năm nay rồi không? Nghĩ lại thật đáng sợ, lỡ như chuyện này qua đi, mình toàn gặp phải gập ghềnh, mình thật sự…”
“Cậu mau vá cái miệng quạ đen của mình lại đi, đang khi không ai lại đi nguyền rủa mình như cậu vậy chứ hả?” Khang Tịch bật cười cắt ngang lời cô.
“Không sao đâu, bây giờ khoa học hiện đại, chúng ta đừng mê tín như vậy!” Quý Ưu Trạch nói không suy nghĩ, nói xong còn ngửa mặt lên trời nở nụ cười.
“Quan trọng là mình chỉ hy vọng cậu tốt.”
Giọng nói của Khang Tịch chợt trở nên có vài phần lắng xuống.
Quý Ưu Trạch đang đi trêи đường bỗng đứng lại.
Một chiếc máy bay ầm ầm bay trêи trời, luồng không khí xuyên qua tầng mây lưu lại một đường màu trắng; Chị em họ Tống nắm tay nhau, hát nhạc thiếu nhi đi phía trước; Gió vi vu ma sát cây cối cành lá lay động, lá rụng xoay vòng rơi xuống.
Thế giới đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi các cô có thể nghe thấy hô hấp của đối phương bên kia đầu điện thoại.
“Ừ!” Sau một lát, Quý Ưu Trạch gật đầu trả lời.
Nửa giờ sau, Quý Ưu Trạch dẫn hai bạn nhỏ về đến nhà. Cô không về nhà mình trước, mà trực tiếp mở cửa nhà Khang Tịch.
Khang Tịch cũng vừa lúc đi ra từ phòng sách, mặc bộ đồ ở nhà nhàn nhã.
“Về rồi à? Xin lỗi, hôm nay không thể dẫn hai con ra ngoài chơi được.” Khang Tịch đi đến, ngồi xổm người xuống, cầm tay hai cô bé.
Ban đầu, Khang Tịch đón các bé đến đây, còn có một lý do nữa là do lớp học bên kia của các bé phải cải tạo, nên từ trưa mười một giờ thứ sáu đến thứ hai tuần sau, tổng cộng là có ba ngày rưỡi (thứ hai phải chạy trở về, không thể ra ngoài chơi).
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, bây giờ nàng cũng chỉ có thể cùng các bé chơi một ngày.
“Không sao, dì Khang cứ làm xong chuyện của mình đi ạ. Đúng rồi, dì Khang, chị Quý còn mua quần áo mới cho bọn con nè.” Tống Vũ nói, giơ mấy túi quần áo trẻ em đến trước mặt Khang Tịch.
Nhưng mà, đôi mi thanh tú của Khang Tịch lại xoắn xuýt, ánh mắt giống như là bị đóng băng vạn năm phóng về phía Quý Ưu Trạch.
Hai cô bé này, gọi nàng là dì Khang. Lại gọi Quý Ưu Trạch là chị. Vai vế của nàng và Quý Ưu Trạch chớp mắt đã bị phân biệt rất xa!
“Yo, chị~ Quý~, năm~ nay~ chị~ bao~ nhiêu~ tuổi~ vậy~” Khang Tịch đi tới bên cạnh Quý Ưu Trạch, chọt bả vai cô.
“Tiểu nữ năm nay mười tám, sao nào, ước ao?” Quý Ưu Trạch nói xong, giơ tay lên khều khều cằm của Khang Tịch.
“Tỉnh lại đi, giờ vẫn chưa phải tối đâu, bạn cũ đừng có nằm mơ nữa.” Khang Tịch nắm tay Quý Ưu Trạch kéo xuống, cười rồi lướt đi, vào phòng bếp.
Quý Ưu Trạch làm mặt quỷ với nàng, vốn muốn giúp Khang Tịch làm chút gì đó, nhưng nhớ đến chuyện trêи mạng, vậy nên ngồi xuống ghế salon.
Tống Vũ thì lấy ra từng bộ đồ, vui vẻ nhìn kỹ, với lại vừa nhìn vừa nói chuyện với Tống Dũ. Tuy rằng Tống Dũ ít nói, nhưng có thể nhìn ra được, cô bé thật sự rất thương em gái mình, bộc lộ ra từ trong ánh mắt. Lúc sau, Tống Dũ đến phòng bếp làm trợ thủ giúp Khang Tịch, Tống Vũ thì lật từng bộ đồ bên ngoài xếp chồng lên nhau.
Quý Ưu Trạch kết nối vô tuyến, tiếp tục chú ý chuyện của mình.
Quá trình sự kiện lên men, càng ngày càng nhiều người quan tâm đến chuyện này.
Ngay sau đó, Quý Ưu Trạch lướt đến một bức ảnh dài. Chữ viết tiêu đề trêи hình ảnh là “Trạch Ưu và niềm vui, cô ấy trong mắt tôi”. Chỉ riêng tiêu đề này, cũng làm người ta phải dừng chân truy cập.
Mở hình ảnh dài ra, nội dung bên trong hiển thị lên.
“Lần đầu tiên biết chị, là trong một quyển tạp chí ba đồng rưỡi. Lúc đó em học cấp ba, mỗi ngày đều đối mặt với áp lực học tập nghiêm trọng, thậm chí em còn muốn tự tử. Nhưng may mắn thay, em nhìn thấy chị trêи bìa tạp chí. Chị khi đó, cột tóc đuôi ngựa, mặc một áo thun hình lưới màu vàng chanh, cười vô cùng rực rỡ, cảm giác như hàm răng đang phát sáng. Ở vị trí dưới thắt lưng của chị, viết câu nói của chị. Chị nói, bây giờ càng khó khăn, tương lai càng hạnh phúc. Sau đó em liền mua cuốn tạp chí đó.”
Đến đây có kèm theo một tấm hình chibi thiếu nữ cười to và câu nói mà thiếu nữ kia nói. Chỉ có điều hình chibi khiến Quý Ưu Trạch trông giống như một cậu con trai đầu to phiên bản tóc dài.
“Sau khi mua về, em chỉ lật những trang liên quan đến chị. Sau đó mới phát hiện, thì ra chị trải qua rất nhiều thăng trầm. Lúc đầu, cha mẹ chị không đồng ý chị dấn thân vào giới giải trí, còn cắt luôn một năm sinh hoạt phí của chị. Cũng khi đó chị không hề nổi tiếng, không thể thường xuyên nhận được quảng cáo và phim ảnh, thậm chí có nửa tháng cũng không diễn gì, nên thường xuyên số vào không bằng số ra.”
Đến đây kèm theo hình ảnh một thiếu nữ ngồi xổm góc tường, bị bóng tối bao vây.
“Vì sống, vì ước mơ, chị bắt đầu tìm kiếm các loại việc bán thời gian. Chị bị rất nhiều người xem thường. Có người biết được mơ ước của chị, còn chê cười chị suy nghĩ viễn vông. Nhưng chị không bỏ cuộc. Chị dùng tâm đối đãi với mỗi vai diễn chị nhận được, cho dù là bệnh tâm
thần hay là cô gái ngớ ngẩn nhưng ngọt ngào trong sáng thậm chí là thế vai.”
Đến đây kèm theo hình ảnh một thiếu nữ cầm giấy thông báo tuyển dụng đang lau mồ hôi.
“Sau đó em bắt đầu xấu hổ. Chị khổ như vậy nhưng chưa từng từ bỏ, tại sao em lại muốn bỏ cuộc? Em không thể không có tài cán như vậy! Sau đó em giống như là được tiêm máu gà vậy, dốc hết sức lực học tập. Cuối cùng, em thi đậu trường đại học trọng điểm. Giống như lời chị nói, quay đầu lại nhìn, cảm giác thật ra cũng không khó khăn lắm. Vậy nên em bắt đầu toàn tâm toàn ý quan tâm chị, sưu tập mọi thứ về chị. Bao gồm cả poster, những bộ quần áo và phụ kiện, tạp chí vân vân.”
Đến đây kèm theo một hình ảnh vẽ tay, in một đống tạp chí của Quý Ưu Trạch.
“Chị dần dần trở thành nhân vật nữ chính, nhưng bởi vì đạo diễn những bộ phim đó không thể tạo nổi tiếng, độ tuyên truyền mạnh yếu cũng không lớn, cơ bản một bộ phim chỉ có hai đài truyền hình phát sóng sau đó không còn bóng dáng đâu, không giống một số bộ phim, quanh năm suốt tháng các đài thay nhau phát, cho dù mọi người không xem nhưng vẫn có thể quen mắt. Nên cho dù chị trở thành nhân vật nữ chính, vẫn không có bao nhiêu người biết đến chị. Công ty lại không vừa ý chị, rất nhiều tiền bạc và tinh lực đều đầu tư trêи người người khác, nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy chị oán giận điều gì.”
Đến đây kèm theo là một bàn tay để trước ống kính, vẽ đôi mắt trong veo của Quý Ưu Trạch.
“Chị quay hơn mười bộ phim, đều là đầu tư nhỏ, có đôi khi, bên trong ngôi sao có tên tuổi nhất chỉ có chị, người diễn cùng chị, bình thường còn thảm hơn chị. Khi đó, thỉnh thoảng chị sẽ tham gia một vài chương trình của các nhà đài. Những chương trình đó dàn xếp phần lớn lan man lại tẻ nhạt, nhưng vì xem chị, em vẫn xem toàn bộ. Hơn nữa còn vì chị thành lập nhóm người hâm mộ. Chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày là, cùng vài người chung chí hướng thảo luận về chị.”
“Chị thật sự đi vào tầm mắt của công chúng. Là vì có người thống kê nhân vật nữ chính kém nhất, bên trong nhắc đến chị, nhắc đến nhiều bộ phim của chị. Bọn họ đánh một nhãn là nông thôn phi chủ lưu*, tổng hợp vai diễn nữ Bạch Liên Hoa lỗi thời, buồn nôn, làm màu. Sau đó rất nhiều người bắt đầu theo phong trào chế nhạo chị, thậm chí còn dệt nên vài thứ, nói đến gì, cũng bắt đầu nói về chị.”
*Nguyên văn: 乡村非主流. Là một loại tạo hình khoa trương, nơi hấp dẫn người xem chủ yếu thể hiện ở kiểu tóc, cách ăn mặt và khí chất, mọi người tự tạo hình cho mình để có được hiệu ứng buồn cười nhất.
“Nhất là sự kiện MRC (Mạc Nhiễm Thành), lập tức đẩy chị lên đầu ngọn sóng. Nguyên đám người bình thường không để ý đến chị, nhưng lại nhảy ra vào thời điểm này, giả vờ giống như rất thân với chị, mỗi một hành động của chị bọn họ đều rõ như lòng bàn tay. Ùn ùn kéo đến chửi rủa, gió thổi không lọt. Bọn họ cho mình là ai chứ? Không hiểu ra sao thì vào mắng một người. Tôi nhìn cả đoạn đường chị ấy trưởng thành, tôi còn không dám nói tôi hiểu chị ấy, bọn họ dựa vào cái gì?”
“…”
Bài viết rất dài, trong khoảng thời gian ngắn, đã được mọi người chia sẽ vô số lần. Rất nhiều người tỏ ra tán thành, nói là gợi lên hồi ức của mình.
Trong lúc vô tình đôi mắt Quý Ưu Trạch lại đẫm lệ lần nữa. Cô thấy được, có vài fan của cô, dưới bài viết, thân thiện gửi khuôn mặt tươi cười đối với vài người qua đường khen mình, yêu mến, nói cảm ơn quan tâm.
Quý Ưu Trạch nâng tay đỡ trán, quay lại weibo Mạc Đồng, phát hiện Mạc Đồng lại đăng một weibo mới. Nội dung là: “Các người chưa bao giờ hiểu rõ Quý Ưu Trạch.”
Bên dưới bổ sung một mũi tên chỉ vào một đường dẫn liên kết.
Quý Ưu Trạch mở ra nhìn. Video khoảng chừng hai mươi phút, bên trong có các đoạn ngắn cô tham gia chương trình hoặc là trong tác phẩm truyền hình điện ảnh. Nhạc nền là âm nhạc thuần khiết ví như nước chảy. Chỉ là bên trong thỉnh thoảng sẽ đặt biệt vang lên giọng cô.
Dẫn chương trình: “Quý Ưu Trạch, cô cảm thấy bộ phận nào trêи người mình là đáng yêu nhất?”
Quý: “Chắc là hàm răng, hàm răng tôi rất lớn rất khỏe rất đều đặn…”
Dẫn chương trình: “Cái này có liên quan gì đến đáng yêu sao?”
Quý: “Tất nhiên rồi, nó đáng yêu chết đi được! Không cần Lesening (kem đánh răng), sức mạnh tiêu chuẩn!”
“…”
Sau khi xem xong video, Quý Ưu Trạch đúng là vừa khóc vừa cười, tốn hết lớp trang điểm.
Tống Vũ rút khăn giấy ra, đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trêи mặt cô.
“Cảm động chết chị rồi, cái đám ngốc mấy đứa này, sao lại đáng yêu như vậy, cũng không biết nên báo đáp các em ấy thế nào…” Quý Ưu Trạch cầm lấy tay Tống Vũ, lông mày châu lại thành bộ hình chữ bát (八) vẻ mặt 囧囧, sắp khóc đến mũi nổi phồng rồi.
Trước đây, dù bị người ta ác mồm hãm hại thế nào, cô đều gắng gượng được. Nhưng lần này, phát hiện có người đối xử tri kỷ với mình như vậy, cô ngược lại không kiềm được, thút thít khóc không ngừng.
“Khang Tịch, Khang Tịch, mình lại có thể có fan như vậy, cảm động chết mình rồi!” Quý Ưu Trạch cầm điện thoại đứng lên, vọt nhanh tới phòng bếp, tìm Khang Tịch.
Khang Tịch đang trang trí một bàn thức ăn, đồng thời cười nói với Tống Dũ: “Dì làm bánh ngọt hình ngựa con này đáng yêu không?”
Đúng lúc này, đuôi mắt của Quý Ưu Trạch cũng chú ý đến dĩa bánh ngọt. Thấy đồ ăn, Quý Ưu Trạch ngay lập tức ném lời muốn nói qua một bên, nhào lại kêu gào: “Wow không tệ nha, con lừa này làm thơm ngon ghê!”
Khang Tịch và Tống Dũ đang mang bao tay nhựa dùng một lần, đều rơi vào sự im lặng kỳ lạ.