Mùa đông Bắc Cảnh tới sớm, chưa đến tháng mười hai trận đại tuyết đầu liền tới.
Chỉ chớp mắt, khoảng cách từ lần chịu quân côn trước lại qua đi hơn tháng. Trong lúc này Lâm Vãn Nguyệt bởi vì bị quân côn, đường xa mệt nhọc cùng cho tới áp lực khúc mắc, ba chuyện cộng đồng làm cho bệnh nặng một hồi.
Bệnh tình thế tới rào rạt, Lâm Vãn Nguyệt lại cự không chịu gặp quân y, làʍ ŧìиɦ huống một lần trở nên rất nguy hiểm, khiến đám người Lâm Vũ lo lắng không thôi. Cũng may theo thời gian trôi qua, Lâm Vãn Nguyệt đã chậm rãi khôi phục lại.
Sau khi trận bệnh này qua đi, Lâm Vũ cảm giác vị đại ca này của mình tựa hồ trở nên bất đồng.
Ở trong lòng Lâm Vũ: Lâm Phi Tinh lúc trước là một người lạnh lùng ít nói, bất cận nhân tình, hơn nữa đôi khi có hành vi làm người khác khó có thể lý giải, cũng may bên trong lại là một người trọng tình trọng nghĩa.
Trải qua lần "bệnh nặng" này Lâm Vũ nhạy bén phát hiện Lâm Phi Tinh thay đổi. Tuy rằng vẫn rất trầm mặc như cũ, nhưng loại trầm mặc này cùng lúc trước khác nhau rất lớn.
Lâm Phi Tinh lúc trước trầm mặc mang theo hơi thở cô tuyệt, cho người ta một loại cảm giác xa cách ngàn dặm.
Mà lúc này trầm mặc, là một loại cảm giác ổn trọng. Là cái loại khí chất mất đi tính trẻ con của thiếu niên, trải qua mưa gió rèn luyện mà lắng đọng lại. Loại cảm giác này làm Lâm Vũ cảm thấy Lâm Phi Tinh càng thêm đáng tin cậy.
Lúc trước Lâm Phi Tinh tựa như một con cô lang, ánh mắt lạnh băng lại hung ác, quanh thân tản ra hơi thở nguy hiểm làm người không dám tới gần.
Hiện tại Lâm Phi Tinh tựa như một thanh vô phong trọng kiếm, giản dị tự nhiên, giấu đi mũi nhọn, chợt nhìn qua bình đạm không có gì lạ, kỳ thật so với lúc trước càng thêm nguy hiểm trí mạng.
Ở trong lúc Lâm Vãn Nguyệt sinh bệnh, đã là công thần có được ngự tứ thiên hộ Thực Ấp. Dựa theo lệ thường, triều đình vì Lâm Vãn Nguyệt cắt cử một vị quản gia. Vị quản gia này chủ yếu là trợ giúp Lâm Vãn Nguyệt đem nông hộ địa tô thu vào, cũng ký lục trong danh sách. Nếu Lâm Vãn Nguyệt ngày sau chính mình kiến phủ, quản gia còn phụ trách xử lý hết thảy sự vụ hằng ngày trong phủ đệ của Lâm Vãn Nguyệt.
Lâm Vãn Nguyệt mới vừa được phong làm thiên hộ, Thực Ấp lần đầu tiên phải chờ tới thời điểm thu hoạch vụ thu năm sau mới có thể nhận được.
Cũng may trước khi Lâm Vãn Nguyệt rời kinh, Lý Chiêu, Lý Châu cùng với Lý Nhàn ban thưởng cho không ít tiền bạc. Lâm Vãn Nguyệt nghĩ nghĩ đem tiền bạc trong người giao cho quản gia, quản gia ở trong Dương Quan Thành mua cho nàng một tòa viện.
Quản gia tuân lệnh đi, dưới sự trợ giúp của Lâm Vũ, vài ngày sau Lâm Vãn Nguyệt liền mua một căn tiểu viện có ba cửa ra vào ở thành Dông Dương Quan Thành, hơn nữa đặt mua một chút gia cụ, thêm người gác cổng, nữ đầu bếp, gia đinh cùng nha hoàn......
Thời điểm khi quản gia đem khế ước nhà còn có khế ước thuê hai người trường kỳ cùng hai tấm giấy bán thân, cung cung kính kính giao cho Lâm Vãn Nguyệt, mà còn lại không ít tiền bạc.
Lâm Vãn Nguyệt nhìn năm tờ giấy trong tay sửng sốt nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại. Nàng xuất thân nông hộ nghèo khổ, trước nay không nghĩ tới chính mình có thể có được cuộc sống như vậy.
Lâm Vãn Nguyệt ở đông sương phòng nhà Lâm Vũ dưỡng thương. Lâm Vũ và quản gia cùng nhau giúp đỡ Lâm Vãn Nguyệt chạy trước chạy sau bố trí nhà mới của nàng. Trương Tam Bảo cùng Mông Nghê Đại rảnh rỗi cũng tới hỗ trợ, quân đội dọn tới Dương Quan Thành, hết thảy đều trở nên thuận tiện.
Rốt cuộc, sau một ngày Lâm Vãn Nguyệt hoàn toàn khỏi hẳn, phòng ở cũng bố trí được.
Lâm Vãn Nguyệt ở trong vòng vây của ba người Lâm Vũ, Trương Tam Bảo, Mông Nghê Đại, cùng đi tới tiểu viện cách nhà Lâm Vũ bất quá chỉ hai con phố, quản gia cùng Biện Khải một tả một hữu đứng ở ngoài cửa đợi.
Biện Khải nhìn thấy Lâm Phi Tinh tới, càng nhanh như chớp chạy đến trước người Lâm Phi Tinh, cố ý học bộ dáng hạ nhân cúi người hành lễ, nói: "Tiểu nhân xin đợi lão gia hồi phủ!"
Lâm Vãn Nguyệt thấy thế, lộ ra một loạt hàm răng trắng tinh, không tiếng động cười.
Phía sau ba người cũng cười thoải mái.
Quản gia cười tủm tỉm đi đến bên người Lâm Vãn Nguyệt, cung kính nói: "Lão gia! Gia đinh, người gác cổng, nha hoàn cùng nữ đầu bếp đều ở trong sân, chờ bái kiến ngài."
Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu, đứng ở bậc thang ngẩng đầu liền thấy, trên cạnh của còn có một phương tiểu biển, viết: Lâm trạch.
Quản gia đứng ở bên cạnh cửa khom người làm một cái thủ thế "Thỉnh", Lâm Vãn Nguyệt mới nhấc chân rảo bước tiến lên cổng lớn.
Vào đại trạch môn, qua hành lang, lại vào cửa thuỳ hoa mới hoàn toàn vào chính viện.
Trong viện, đã có hai nam hai nữ đứng đợi ở nơi đó, nhìn thấy quản gia mang người tiến vào cư nhiên là một vị thiếu niên chưa nhược quán, đều có chút ngoài ý muốn. Bọn họ lúc trước chỉ là nghe nói lão gia Lâm trạch này là một vị thiên hộ, lại không nghĩ rằng vị thiên hộ này cư nhiên là người tuổi trẻ này.
"Thỉnh an lão gia!"
Hai tên nam tử hướng tới Lâm Vãn Nguyệt quỳ bái, hai nữ tử nhún người hành lễ.
Lâm Vũ vẻ mặt hưng phấn, Trương Tam Bảo, Mông Nghê Đại cùng Biện Khải ba người nhìn thấy một màn này cũng không khỏi không lộ ra thần sắc hâm mộ. Lâm Vãn Nguyệt lại như cũ, lấy đôi mắt liếc nhìn bốn người trước mặt, thản nhiên nhận nhất bái này, mới nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
Quản gia đứng ở một bên lặng lẽ đánh giá Lâm Phi Tinh, thấy Lâm Phi Tinh tuổi tuy không lớn, nhưng lời nói cử chỉ rất là trầm ổn, giơ tay nhấc chân đã có phong phạm của một vị gia chủ, ở trong lòng cũng có một ít suy tư.
"Báo tên đi."
Người gác cổng có tuổi lớn nhất bước một bước lên trên, đi đến trước mặt Lâm Vãn Nguyệt; khom người rũ vai, nửa cúi đầu trả lời: "Dạ, lão gia, tiểu nhân tên là Tấn Trọng, đời đời là người Dương Quan Thành, thân gia trong sạch, nguyên là thương tịch, sau lại buôn bán không tốt, vừa lúc gặp quản gia nhận người liền tới."
"Hồi lão gia, dân phụ Quế Lan, người Dương Quan Thành. Mười ba tuổi làm người phụ bếp, đến năm nay đã có hơn ba mươi năm nấu ăn. Mấy năm trước đương gia đã chết, quả phụ không nơi nương tựa, may mắn quản gia thiện tâm, chiêu dân phụ tới trong phủ, ngày sau lão gia ngài muốn ăn cái gì chỉ cần phân phó."
Sau khi nữ đầu bếp nói xong, quản gia Lâm Tử Đồ cất tiếng: "Lão gia, tên gia đinh này mười sáu, nha hoàn mười bốn, đã ký khế ước bán thân, còn thỉnh lão gia ngài ban danh."
"Ân." Lâm Vãn Nguyệt gật gật đầu, hơi tự hỏi rồi trả lời: