Kinh thành ・ Minh Vị Cung
Lý Nhàn ngồi ở trong thư phòng, trong bàn tay ngọ ngà, nhỏ dài kia cầm một phương quyên báo.
Trong cung trang màu đỏ rực nổi bật lên làn da trắng nõn như mỡ dê, gương mặt hồng nhuận càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ, mỹ lệ không gì sánh được.
Chỉ là, trên khuôn mặt khuynh thành ấy, đôi mày lá liễu cong cong lại như có như không nhíu lại.
Đến tột cùng là người phương nào chọc giận một mỹ nhân khuynh thành như thế? Biểu tình như thế xuất hiện trên khuôn mặt hoàn mỹ kia, quả thực khiến người xem phải đau lòng, thậm chí vì có được nụ cười của mỹ nhân, làm cái gì đều sẽ không tiếc!
Tinh đến lều lớn cùng Mộc mật đàm.
Ban đầu không nghe được. Sau nghe Tinh cao giọng nói: Muốn dẫn người lẻn vào cảnh nội Hung Nô, gϊếŧ chiến mã của Hung Nô, thiêu sạch lương thực mùa đông của Hung Nô, làm trọng thương nguyên khí Hung Nô. Mà tiết trời Bắc Cảnh giá rét, nếu thành công Hung Nô nhất định thương vong vô số.
Mộc ban đầu không đồng ý, hai người tranh luận kịch liệt mấy câu, Tinh khẳng khái nói rằng: Duy, gϊếŧ sạch chiến mã Hung Nô, thiêu trụi lương thảo Hung Nô, tuyệt diệt binh lính Hung Nô, cầm tù phụ nữ và trẻ em Hung Nô, mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Mộc trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng cũng cho phép......
Tinh, ra khỏi đại trướng, đi trăm bước, tùy ý cười to, phản hồi Phi Vũ Doanh.
Phong quyên báo ngắn ngủn này, Lý Nhàn nhìn một lần lại một lần, trong lòng dâng lên tư vị nói không nên lời.
Lý Nhàn hiểu rõ cữu cữu của mình. Trong toàn bộ hàng ngũ tướng quân của Đại Sở, luận nho tướng chi phong, Lý Mộc cũng là một nhân tài kiệt xuất, không người nào có thể bì được.
Mà Lâm Phi Tinh đưa ra sách lược trị quân, có thể nói trên căn bản đã điên đảo toàn bộ nguyên tắc cơ bản nhất khi thống lĩnh mấy chục vạn đại quân Bắc Cảnh! Hơn nữa thủ đoạn trị quân chủ động mà quyết tuyệt như vậy, cùng tư tưởng của cữu cữu có thể nói là hoàn toàn đi ngược lại!
Lý Nhàn như thế nào cũng không nghĩ tới, Lý Mộc cư nhiên sẽ đáp ứng.
Chuyện này thuyết minh điều gì?Thuyết minh Lý Mộc đã bắt đầu sinh ý thoái lui, đã muốn giao ra quân quyền Bắc Cảnh. Nếu không phải như thế thì người làm thống soái tối cao như Lý Mộc, tuyệt đối không thể cho phép bất luận kẻ nào thay đổi tư tưởng cơ sở trị quân của hắn.
Xem ra, lương thảo mất đi, phương thức xử lý của phụ hoàng thật đã làm thương tổn trái tim cữu cữu......
Từ lần trước ở Bắc Cảnh, Lý Mộc chính thức cự tuyệt làm chỗ dựa choThái Tử Lý Châu, Lý Nhàn kỳ thật đã lên kế hoạch xuống tay đi tìm người có thể thay thế được vị trí của Lý Mộc ở Bắc Cảnh. Người mà Lý Nhàn ngàn chọn vạn tuyển chính là Lâm Phi Tinh.
Thứ nhất, trên người Lâm Phi Tinh có một cổ khí chất siêu thoát ngoại vật, Lý Nhàn rất thích. Hơn nữa Lâm Phi Tinh có năng lực. Sau khi cái giang sơn này đổi chủ, đệ đệ của mình cũng cần danh thần lương tướng như hắn phụ trợ mới có thể ngồi yên ổn trên vị trí kia.
Thứ hai, Lâm Phi Tinh trẻ tuổi, lại không có bối cảnh. Tuổi tác như vậy sẽ không quá lớn, cũng có thể cùng đệ đệ mình đồng thời trưởng thành, đồng bộ già đi. Hơn nữa Lâm Phi Tinh không có bối cảnh, nghĩa là, đem hắn thu vào trong tay chính mình, có thể so với người gọi là xuất thân sĩ tộc càng dễ khống chế cùng bài bố hơn.
Thế nhưng lúc này, Lý Nhàn nhận thấy được tâm tư của cữu cữu, lòng nàng vẫn nổi lên nỗi khổ sở không tên.
Có lẽ đây là do nhân tính phức tạp đi, cho dù là người suốt ngày mưu tính, cũng khó tránh khỏi thỏ tử hồ bi.
Đương nhiên, người chân chính làm Lý Nhàn không vui như thế kỳ thật cũng không phải Lý Mộc, mà là Lâm Phi Tinh.
Đối với sự tình ở Bắc Cảnh, Lý Nhàn sớm đã có kế hoạch của chính mình. Mà lúc này Lâm Phi Tinh làm ra hành động như vậy, rất có thể sẽ quấy rầy bố cục của Lý Nhàn.
Lý Nhàn sớm đã có thói quen khống chế hết thảy, dự thiết hết thảy, lần đầu tiên gặp phải "biến số", mà "biến số" này nằm ở trên người Lâm Phi Tinh.
Lý Nhàn có chút bực bội: Lâm Phi Tinh này rõ ràng là một quân cờ trong ván cờ của nàng, đã được nàng đặt ở một vị trí quan trọng. Mà giờ này khắc này, hành động của Lâm Phi Tinh khiến cho Lý Nhàn cảm giác giống như: Nàng đang chơi một ván cờ, một quân lại một quân vững vàng hạ bàn, bước đi của mỗi một quân cờ đều tính toán không bỏ sót, ván cờ từng bước một vững vàng tiến hành, đột nhiên có một quân cờ "Sống", đối chính mình phất phất tay nói: "Ngươi cứ việc bày bố các quân khác trước, ta tạm thời rời đi ván cờ để làm điểm chuyện khác, có trở về hay không cũng không nhất định. Ngươi liền không cần chờ ta......"
"Bang!" Một tiếng, Lý Nhàn đem quyên báo thật mạnh vỗ xuống trên án.
Tiểu Từ canh giữ ở bên ngoài nghe được thanh âm hoảng sợ, vội cách cửa thư phòng hỏi vọng vào: "Điện hạ, có gì phân phó?"
"Không có việc gì!" Trong thanh âm của Lý Nhàn mang theo rõ ràng không vui.
Tiểu Từ ở ngoài cửa lập tức im lặng không nói, trong lòng lại trào ra nồng đậm nghi hoặc: Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, cư nhiên có thể chọc công chúa điện hạ luôn luôn phong khinh vân đạm nổi lửa như thế?
Tiểu Từ cùng Lý Nhàn lớn lên bên nhau, là người am hiểu tính nết của Lý Nhàn nhất.
Tính tình của công chúa rất giống hoàng hậu nương nương, nhưng so với hoàng hậu nương nương thiếu đi vài phần thân hòa, nhiều hơn vài phần cẩn thận. Nhiều năm như vậy, Tiểu Từ vẫn luôn ở bên người hầu hạ Lý Nhàn. Ở trong trí nhớ của Tiểu Từ, vô luận trước mặt hay sau lưng Lý Nhàn đều rất ít đem nội tâm cảm xúc chính mình thể hiện ra ngoài......
Nghĩ đến đây, Tiểu Từ đối với người có thể chọc công chúa điện hạ mất khống chế tức giận đến mức này càng thêm tò mò.
Mà Lý Nhàn trong thư phòng đối với Tiểu Từ đã gần như "Sông cuộn biển gầm" lại hồn nhiên không biết.
Nàng lại nhìn quyên báo vài lần, càng xem càng phiền liền đem quyên báo vo thành một đoàn, ném vào trong hộp gấm, nhắm mắt làm ngơ!
"Ai......"
Thật lâu sau, Lý Nhàn cũng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ.
Bắc Cảnh đến đây, đường xá xa xôi. Phong quyên báo này viết, đã là tin tức mấy ngày trước. Chỉ sợ Lâm Phi Tinh lúc này sớm đã hành động, chính mình dù có tức giận như thế nào cũng không thay đổi được gì.
Huống hồ, chính mình ở chỗ này tức giận cũng uổng phí, người ta lại một chút cũng đều không biết. Thế nên chuyện chính mình tức giận có bao nhiêu không thú vị?
Thôi.
Đôi mày Lý Nhàn giãn ra, nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng. Tuy rằng nàng bị hành vi này của Lâm Phi Tinh chọc cho "nổi bão", nhưng khi Lý Nhàn yên tĩnh cẩn thận ngẫm lại, phát hiện cũng có một chút ý tứ thú vị khác.
Cho tới nay, những sự vụ xung quanh Lý Nhàn, thậm chí cấp dưới của Lý Nhàn đều phải do nàng nhất nhất nắm giữ khống chế mới có thể tâm an.
Chỉ là cái tên Lâm Phi Tinh này thì sao đây?
Thông qua chuyện này làm Lý Nhàn minh bạch: Tên Lâm Phi Tinh này cùng những người khác đều bất đồng......
Nếu nói những người đó là quân cờ , Lâm Phi Tinh phải dùng chữ "hạt giống" để hình dung mới càng thêm chuẩn xác.
Một hạt giống vô danh Lý Nhàn vô tình phát hiện, nhất thời hứng khởi dốc lòng tài bồi. Chính mình vì hạt giống này có thể "khỏe mạnh trưởng thành" quả thực đã hao hết tâm tư.
Chỉ là, thời điểm khi hạt giống này chui từ dưới đất lên, Lý Nhàn phát hiện, phương hướng, tốc độ, rất nhiều nhân tố sinh trưởng khác của hắn cơ hồ hoàn toàn thoát ly "khống chế" của mình.
Mặc dù có chút không quen,