Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa. (*)
(*) 新官上任三把火 - Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa: một thành ngữ của Trung Quốc. ó là một ẩn dụ cho thấy các quan chức mới phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của họ.
Sau khi Lâm Vãn Nguyệt nhận được Lý Mộc tạm thời trao nửa khối binh phù cho nàng, cùng ngày liền ban bố hai điều quân lệnh oanh động cực kỳ.
Điều thứ nhất: toàn bộ mấy chục vạn đại quân Bắc Cảnh dời vào đóng quân trong Dương Quan thành.
Điều thứ hai: trong quân doanh Bắc Cảnh thiết lập Khảo Hạch Tư, giám khảo tổng cộng có bảy người, từ các tướng lĩnh cao cấp ở Bắc Cảnh rút thăm chọn ra, giám khảo mỗi năm thay phiên một lần, khảo hạch mỗi năm tiến hành hai lần.
Chức năng chủ yếu của Khảo Hạch Tư là đem binh lính điều nhiệm. Đem hình thức điều phối dưới lệnh của trưởng quan, sửa thành: phàm là người tòng quân hơn một năm, muốn đổi binh chủng tác chiến, có thể đến Khảo Hạch Tư tham gia khảo thí.
Điều này góc nhìn thông qua hai năm làm bộ binh, Lâm Vãn Nguyệt tự mình thể hội, tổng kết ra một cái quân lệnh. Lâm Vãn Nguyệt từ cơ sở bước từng bước một lên cao, đối với chế độ hạ tầng của quân doanh Bắc Cảnh thể hội hết thảy, so với đám người xuất thân sĩ tộc kia, chỉ cần thành niên liền có thể làm tướng quân trên vạn người kia hiểu biết càng thêm khắc sâu.
Quân doanh Bắc Cảnh có mấy chục vạn, ở phương diện dùng người cũng khó tránh khỏi còn có sơ hở. Nhưng đối với binh lính bình thường xuất thân quân hộ mà nói, rất khó được lên chức.
Quân lệnh này vừa ra liền bất đồng. Tuy rằng Khảo Hạch Tư chỉ là đổi quân bộ cùng cấp, nhưng lại cho những bộ binh tầng chót nhất càng nhiều cơ hội. Bộ binh doanh có tỉ lệ tử vong cao nhất, khó được lên chức nhất, phần lớn là không có bối cảnh xuất thân quân hộ gia đình bình thường.
Một cái quân lệnh này, là một cái quân lệnh oanh động nhất cũng gây tranh luận lớn nhất. Có hơn một nửa người trong bộ binh nghe được tin tức này đều hoan hô nhảy nhót bôn tẩu bẩm báo. Tuy rằng chỉ là cùng cấp điều động, nhưng quân lệnh này của Lâm Phi Tinh cho bọn họ một cái hy vọng bằng vào năng lực chính mình có thể lên chức. Trong lúc nhất thời bọn họ trở thành những người ủng hộ trung thành nhất của Lâm Phi Tinh.
Một bộ phận còn lại khác là nhóm người đứng ở đỉnh "Kim tự tháp" quân doanh Bắc Cảnh kia. Bọn họ đối với quân lệnh này phản ứng phi thường kịch liệt, cơ hồ ai ai cũng đều biểu hiện thái độ phản đối.
Thượng phẩm không có nhà nghèo, hạ phẩm không có sĩ tộc.
Đây đã sớm đã trở thành "Khuôn vàng thước ngọc" bên trong triều đình Ly Quốc, thậm chí quân doanh Bắc Cảnh.
Ly Quốc lập quốc nhiều năm như vậy, xuất thân phi sĩ tộc, người có thể leo lên được vị trí cao ở trong triều đình hoặc trong quân doanh, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Từ khi Lý Chiêu đăng cơ tới nay, người xuất thân quân hộ bình thường, cuối cùng có thể lập quân công được phong hầu cũng bất quá chỉ có hai người.
Một vị là Bình Dương Hầu, một vị là Vô Song Hầu dưới trướng Tề Vương Lý Thiến.
Thành tựu trước mắt của Lâm Phi Tinh, cùng so sánh với hai người kể trên nhiều nhất chỉ có thể bằng được một nửa.
Cho dù Lâm Phi Tinh cũng rất đặc thù, đầu tiên là được Bệ Hạ ban cho Thiên hộ Thực Ấp, sau đó lại được đại soái coi trọng. Nhưng những điểm này cũng không đại biểu những người "thượng tầng" đó, cho phép Lâm Phi Tinh "xâm phạm" lợi ích của bọn họ.
"Khảo Hạch Tư" nếu là thành lập, đem điều phối binh lính trong quân doanh biến thành một loại "Có lý, có thể theo chế độ" như vậy. Quyền lực của bọn họ liền sẽ bị suy yếu.
Vì thế, quân lệnh vừa ra, đại trướng của Lý Mộc suýt nữa bị các lộ tướng quân đạp hỏng.
Bất quá làm tất cả mọi người không thể tưởng được chính là: Bản thân Lý Mộc chính là người ngậm muỗng vàng sinh ra. Lý Mộc ở trong giới sĩ tộc cũng tồn tại như là một quý tộc, cư nhiên dứt khoát kiên quyết duy trì quân lệnh của Lâm Phi Tinh! Thậm chí lên án mạnh mẽ không ít người, nói: "Bổn soái lúc trước đã nói rõ, ở trong lúc bổn soái mang bệnh cần tu dưỡng, hết thảy quân lệnh Lâm Phi Tinh ban bố, chính là ý tứ của bổn soái. Người trái lệnh, quân pháp xử trí."
Các tướng quân sĩ tộc sát vũ mà về, bọn họ tự nhiên là không dám làm gì Lý Mộc, lại cũng không có bởi vậy mà nuốt xuống ngụm khẩu khí này.
Chỉ là, Lâm Phi Tinh lúc này nổi bật chính thịnh, bọn họ cũng chỉ tạm thời nhịn xuống.
Các tướng sĩ Bắc Cảnh vừa mới chấp hành xong quân lệnh thứ nhất của Lâm Phi Tinh. Mấy chục vạn đại quân suốt đêm nhổ trại tiến vào đóng giữ trong Dương Quan Thành, quân lệnh thứ ba của Lâm Phi Tinh liền tới.
Thời gian dùng cơm chiều, binh lính vừa mới dàn xếp tốt chuẩn bị ăn cơm, quân lệnh của Lâm Phi Tinh liền tới.
Sau khi tiếng kèn lệnh ăn cơm được thổi lên, các thập trưởng đều nhịp lấy kèn làm lệnh tập hợp, tuyên đọc quân lệnh của Lâm Phi Tinh. Thanh âm tuyên đọc quân lệnh vang khắp toàn bộ quân doanh hết đợt này đến đợt khác.
Cùng ngày, ở các trạm gác kéo dài trăm dặm, mỗi mười dặm đóng quân ở ngoài thành đều nhận được một đạo. Tổng cộng chia làm năm đạo, mỗi một đạo hai ngàn người.
Lấy chế độ thay phiên, mỗi 10 ngày đổi một vòng, quân sĩ còn lại của Bắc Cảnh, chia làm hai nhóm.
Nhóm thứ nhất cùng nhân công trong Dương Quan Thành xây dựng tường thành, nhóm người còn lại khai khẩn sơn điền, trữ lương thực dùng trong tương lai.
Đối với quân lệnh thứ ba của Lâm Phi Tinh, rất nhiều người đều bị mê hoặc, không rõ Lâm Phi Tinh muốn làm cái gì.
Đương nhiên, nhất định sẽ có người hiểu. Cho dù cách muôn sông nghìn núi, Lâm Vãn Nguyệt trước nay cũng không thiếu Bá Nhạc. (*)
(*)Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình.
Vào đời nhà Chu, thời Xuân Thu (Xuân Thu là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ năm 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc), có một người tên là Tôn Dương. Người này là bậc thầy am hiểu về ngựa. Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm. Vì vậy nên người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc.
Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
Cứ như vậy lại qua hơn mười ngày, thợ thủ công trong Dương Quan Thành không đủ, Lâm Vãn Nguyệt cầm thư tay đến đại trướng của Lý Mộc xin được đóng soái ấn phê chuẫn, phân phối các thợ thủ công từ các nơi tới. Các thợ thủ công nhận được tin lục tục vào Dương Quan Thành, kế hoạch xây tường thành mới của Lâm Vãn Nguyệt ít ngày nữa liền được khởi công......
Chỉ là, mấy ngày gần đây Lâm Vãn Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quặc: Đã qua đi hơn mười ngày, theo lý mà nói thương thế của Lý Mộc đại soái cũng nên khỏi hẳn mới đúng. Vì cái gì còn ở trong đại trướng tránh mãi không ra. Hơn nữa thời điểm lần trước chính mình đến đại trướng thỉnh đóng soái ấn, nhìn thấy sắc mặt Lý Mộc vẫn rất kém. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết đây?
Lâm Vãn Nguyệt trộm đi hỏi qua quân y. Kết quả quân y một mực chắc chắn Lý Mộc chỉ là bị chủy thủ đâm bị thương cánh tay, sắc mặt không tốt là bởi vì vất vả lâu ngày thành tật, bệnh cũ tái phát gây ra.
Lâm Vãn Nguyệt không yên lòng, liền quyết định đến đại trướng đi thăm Lý Mộc.
Lâm Vãn Nguyệt đến được Lý Mộc cho phép đi vào đại trướng. Lúc này Lý Mộc mới vừa uống thuốc xong, ngồi ở trước án đọc sách. Sắc mặt tái nhợt, đáy mắt mang theo màu xanh lá. Lâm Vãn Nguyệt vẫn giống như lúc trước, cầm một cái ghế đến