Bài thơ này là bức thư tình mà các nàng dùng để hẹn gặp nhau ở yến tiệc trong cung vào năm đó.
Châu Dung loạng choạng quỳ xuống đất, đưa tay ấn mạnh Bạch Mạn vào trong lòng.
"Làm sao từ đầu đến cuối trong mắt của ngươi không nhìn thấy ta?" Nàng thống khổ nói.
Trong chớp nhoáng này, Bạch Mạn cảm thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo từ kiếp trước đến kiếp này.
Kiếp trước sai, kiếp này cũng sai. Ròng rã hai đời, nàng hoàn toàn sai lầm. Nàng nhận lầm người.
Người đó chưa bao giờ là Châu Hy, luôn chỉ có một Châu Dung mà thôi.
Vui vẻ cười nói là nàng, linh hồn hợp ý là nàng, làm xuống chuyện hoang đường vậy mà cũng là nàng.
Lời nói của Bạch Mạn rất rõ ràng: "Ta nhận lầm người. Nhưng ta một mực cự tuyệt là hắn, chứ không phải là ngươi."
Bạch Mạn cảm giác được vòng tay siết chặt quanh người của mình, nhịp tim hỗn loạn vang lên trong tai. Nàng nhắm mắt lại.
"Thật xin lỗi." Nàng nhẹ nhàng nói.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Châu Dung cố chấp, Châu Dung điên điên cuồng cuồng như thế là bởi vì nàng nhận lầm người.
Châu Dung nâng mặt của Bạch Mạn lên, cúi đầu sờ trán của nàng, hơi thở nóng rực: "Ngươi chưa từng bởi vì Châu Hy mà cự tuyệt ta?"
"Chưa hề."
"Ta tin. Ngươi chớ có gạt ta thêm một lần nào nữa."
"Sẽ không."
Châu Dung hít một hơi thật sâu, như muốn trút bỏ mọi muộn phiền trong lòng. Khóe môi của nàng không khỏi nhếch lên, đột nhiên ôm lấy Bạch Mạn.
Bạch Mạn kêu lên một tiếng sợ hãi, trâm cài tóc trượt xuống, tóc đen xõa tung ra khắp đầu và vai. Nàng đánh Châu Dung: "Thả ta xuống!"
Châu Dung ôm nàng, xoay nàng vài vòng. Bạch Mạn vừa đáp xuống đất liền vội vàng chải lại mái tóc dài của mình. Vai phải của nàng bị thương, dùng tay buộc tóc không tiện. Châu Dung cởi chiếc cúc bạch ngọc trên đỉnh đầu xuống, dễ dàng buộc tóc của Bạch Mạn thành búi cao.
"Đừng bao giờ lấy nó xuống." Ngón tay thon dài của Châu Dung lưu luyến lướt qua chiếc cúc bạch ngọc, sau đó khen ngợi, "Cúc bạch ngọc hợp với ngươi hơn là trâm hoa."
Bạch Mạn đặt tay lên chuôi kiếm trên thắt lưng của Châu Dung, đối phương cũng không có cử động. Sau đó Bạch Mạn đưa tay ra, trước mặt đám người ồn ào, nàng đường đường chính chính rút thanh kiếm tượng trưng cho đại tướng quân của Châu gia ra.
Xa xa, bốn phía có thể nghe thấy âm thanh lẻ tẻ của gió hiu quạnh.
Điều này thể hiện tín nhiệm, thân mật cùng sủng ái quá mức.
A Thần dời mắt sang chỗ khác. Suy cho cùng, đây không phải lần đầu tiên Bạch Mạn đùa giỡn với thanh kiếm của Châu Dung, nhưng hành động hôm nay mang ý nghĩa tuyên bố chủ quyền.
Ai mà đi ghen tị với nữ nhân bao giờ. Nghĩ đến lần này nàng vì cứu Châu Dung mà suýt chút nữa mất mạng, A Thần cũng không có ý kiến với hành động này của Bạch Mạn.
Bạch Mạn hài lòng rút kiếm ra.
Kiếm rất sáng, tượng trưng cho quyền lực sắc bén của quân Châu gia. Trên trận chiến rút ra thanh kiếm này, mùi khói lửa cùng mùi máu tanh càng làm Bạch Mạn hưng phấn, nhưng nàng cũng không cảm thấy nặng nề, cầm thanh kiếm đi về phía Châu Hy.
"Châu Hy." Bạch Mạn đứng trước mặt của Châu Hy, một đôi mắt tròn nước trong và gợn sóng, "Ta từng nói chuyện trao đổi thư từ với ngươi, nhưng ngươi cũng không phản bác."
Châu Hy suýt chút nữa đã quên mất mưu kế trước đó, khi Bạch Mạn vừa nói ra, những ký ức xa xăm hiện lên.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nếu như Bạch Mạn bị giữ trong bóng tối, nàng coi người kia là hắn, đương nhiên sẽ không để ý tới Châu Dung. Châu Dung chắn chắn sẽ thương tâm đến mức sớm muộn cũng đoạn tuyệt tưởng niệm, ngoan ngoãn gả cho người khác.
Hắn đã từng cho rằng chỉ cần Châu Dung xuất giá, quân Châu gia sẽ về tay của hắn.
Đáng tiếc thay người tính cũng không bằng trời tính.
Châu Dung vẫn là Châu Dung, nàng tuyệt đối sẽ không tặng cho người khác đồ của mình!
Vô luận là binh, hay là người.
Hắn đã lên kế hoạch bằng mọi cách để âm mưu chống lại trưởng tỷ của mình, nhưng cuối cùng hắn lại rơi vào tình thế này.
Còn đang suy nghĩ, Bạch Mạn đã kề kiếm vào cổ của Châu Hy.
Châu Hy mất hết can đảm: "Là ta. Là ta đã từng lừa dối ngươi, lợi dụng ngươi."
Bạch Mạn gật đầu: "Ta không thích bị người khác lợi dụng. Vậy ta muốn lấy đi cái mạng của ngươi, ngươi có ý kiến gì không?"
Châu Hy nhắm mắt lại.
Châu Dung lên tiếng: "Liên Chi, ngươi không cần... "
Lời còn chưa dứt, máu đã bắn tung tóe ba thước.
Đầu của Châu Hy lăn trên mặt đất cứng rắn.
"Hay lắm! "A Thần đứng cách đó không xa khen ngợi: "Bạch Mạn, làm tốt lắm!:
Tiếng reo hò vang lên như từng đợt sóng đánh vào bờ.
Máu bắn tung tóe trên mặt của Bạch Mạn, nàng quay đầu lại nhìn Châu Dung.
Châu Dung biết Bạch Mạn lại phải gánh tội lỗi thay cho mình một lần nữa.
Mặc dù đệ đệ hãm hại nàng, đoạt quyền của nàng, nhưng nàng lại khổ vì