Hai chân cung nữ mềm nhũn, bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, cúi đầu run rẩy.
Châu Dung đang nghịch cây quạt, sắc mặt không dễ nhìn lắm. Nàng lãnh đạm dời ánh mắt, không nói gì, để cung nữ quỳ xuống.
Cung nữ thở mạnh cũng không dám, phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trán của nàng chạm đất, nhưng mắt nàng cứ liếc nhìn tàn hương vương vãi trên mặt đất. Trong đó có lẫn một mảnh gỗ khô nhỏ màu nâu, trừ khi nhìn kỹ thì mới có thể tìm ra được.
Đây là hương liệu đặc chế của Đông Thùy, mùi hương cực nhẹ, chỉ cần một chút xíu, liền có thể làm suy yếu ý chí của con người giống như rượu.
Cung nữ phụng mệnh Hoàng đế, đem hương liệu này bỏ vào trong lư hương thường dùng của Châu Dung.
Căn cứ mật báo từ Châu Hy, Châu Dung dường như bởi vì nghiệp sát tại chiến trường quá nặng, bởi vậy nhìn thấy máu liền sẽ mất khống chế. Rất nhiều năm trước, không lâu sau khi Châu Dung tiếp quản quân Châu gia, Châu Hy đã chứng kiến phó tướng gọi y sĩ cho Châu Dung.
Về sau, Châu Dung rốt cuộc không có trước mặt mọi người mời qua y sĩ, nàng hoàn toàn che giấu con người thật của mình. Nhưng Châu Hy chú ý đến, Châu Dung lúc ở nhà, những cái phó tướng kia là tuyệt đối sẽ không để nàng thấy máu.
Châu Hy ý thức được, chứng bệnh của Châu Dung không những không có tốt, mà ngày càng phản ứng nặng hơn.
Hôm nay là Hoàng đế tổ chức yến ngắm hoa cho Châu Dung, tầng lớp thượng lưu tụ hội. Lời đồn đại cho rằng Châu Dung "Tàn bạo khát máu" cùng "Cực kỳ tàn ác". Nếu như trước mặt mọi người, Châu Dung vô ý bởi vì thấy máu mà mất khống chế, những cái ngôn quan kia nhất định hung hăng vạch tội nàng. Đến lúc đó, Châu Hy ngồi lên vị trí của Châu Dung, tất nhiên nước chảy thành sông.
Đây là ý nghĩ của Châu Hy.
Mà ý nghĩ của lão Hoàng đế, so với Châu Hy càng sâu một tầng.
Trong mắt của lão Hoàng đế, những người như Châu Hy là người có thể khống chế tốt nhất. Tài năng không xứng với dã tâm, hết lần này tới lần khác đều tự cao tự đại. Châu Hy tự cho là mình mới là người thừa kế quân Châu gia chân chính, nhưng lão Hoàng đế thấy được rõ ràng, Châu Hy căn bản là khống chế không được quân Châu gia.
Đây mới chính là nguyên nhân Châu Hy được lão Hoàng đế trọng dụng.
Đợi đến thời điểm Châu Hy thu nạp quân Châu gia không được, quân Châu gia tất nhiên là của Độc Cô thị.
Cung nữ được Hoàng đế phân phó, thừa dịp công phu trang điểm cho Châu Dung, đem hương liệu lặng lẽ trộn lẫn với loại hương Châu Dung hay dùng, đặt vào góc khuất bên trong lư hương, ai ngờ rằng bởi vì nhất thời vô ý, lại làm đổ cái lư hương này.
Cũng may, Châu Dung cái gì cũng không có phát giác.
Châu Dung trầm mặc thật lâu, mới nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, thản nhiên nói: "Ngươi đứng lên đi."
Châu Dung trải qua huấn luyện chuyên môn đặc biệt, những cái thủ đoạn hèn hạ đó đối với Châu Dung mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì.
Cung nữ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, mồ hôi lạnh rơi xuống, tạo thành một chấm tròn nhỏ.
Nàng hành lễ, lui xuống.
Có nữ sử từ ngoài cửa tiến đến bẩm báo: "Châu nương tử, An Lạc Công chúa đã tới."
An Lạc Công chúa, là tước hiệu của Độc Cô Nhàn.
Sau khi nữ sử bẩm báo, Châu Dung ngồi vững vàng không nhúc nhích một chút nào.
Nữ sử nhớ tới Độc Cô Nhàn có tiểu tâm tư với Châu Dung, âm thầm nhắc nhở: "Châu nương tử, ngài có muốn ra cổng nghênh đón An Lạc Công chúa không?"
Châu Dung lúc này mới dời ánh mắt khỏi nhánh cây khô trong đống tro tàn, nàng ngước mắt liếc nhìn nữ sử, dùng giọng giễu cợt nói: "Người của Độc Cô gia là khách quý."
"Nữ sử chỉ cần chiêu đãi nàng thật tốt là được." Sắc mặt Châu Dung bỗng nhiên trầm xuống, khí thế trên người nghiêm một chút, "Châu Dung ta cả đời lập nhiều chiến công lớn, lại phải đi ra ngoài trước cửa nghênh đón một Công chúa sao?"
"Nếu như hôm nay ta đi ra," Châu Dung lười biếng nói, "Ngày mai, tiểu Công chúa liền sẽ bị ngôn quan vạch tội. Ngươi thật sự muốn ta ra ngoài sao?"
Nữ sử bị Châu Dung nhìn thoáng qua, mồ hôi đều muốn xuống tới.
Các nàng bị Hoàng đế phái tới giám sát Châu Dung, mới đầu, còn lo lắng Châu Dung gây khó xử cho