Mục Dương Linh sợ nhất có người khóc, trong lúc nhất thời chân tay trở nên luống cuống, muốn đi kéo dì cả bà, rồi lại bị dì bà ném ra, không có biện pháp, chỉ có thể đứng ở phía sau các nàng, trong lúc nhất thời ở cốc tràng cũng chỉ có tiếng khóc bi thương của tổ tôn ba người các nàng.
Mã Phương thị là bà nương của Mã Hữu Tài nghe được tiếng gió liền chạy tới, chờ nhìn đến lúa rơi rụng ở trên đường, lập tức gào khóc, hung thần ác sát hướng về phía Mã Lưu thị xông tới, “Đây là ai làm? Người nào không có lương tâm lại dám đạp hư lương thực, nhà ta mệt chết mệt sống mới thu hoạch được bao nhiêu đó a!”Mã Lưu thị đẩy hai cháu gái ra, đứng lên phun ra một ngụm nước bọt về phía Mã Phương thị đang xông tới, chống nạnh nói: “Là ta ném, không biết là tên súc sinh nào đem những thứ dơ bẩn này đến cốc tràng của nhà ta, như thế nào, thấy nhà của chúng ta bị nhà của Hữu Tài làm hại cửa nát nhà tan, cho nên ngay cả cốc tràng cũng muốn chiếm?”Mã Phương thị nhảy dựng lên, “Tứ thẩm cũng không nên nói bậy, tại sao lại nói Hữu Tài nhà ra làm hại nhà ngươi? Phú quý rõ ràng là bị đại thiếu gia của Ngô gia đánh chết.
”“Ta nhổ vào, vì sao Phú Quý lại bị đại thiếu gia của Ngô gia đánh chết? Các ngươi nhìn lại lương tâm của mình đi, buổi tối có mơ thấy ác mộng? Các ngươi hại chết nhi tử cùng con dâu của ta, còn hại chết cả tôn tử của ta, ngay cả đồ vật mà Phú Quý để lại cũng muốn đoạt, các ngươi không phải là con người mà là súc sinh, hiện tại súc sinh lại muốn tới đoạt cốc tràng của ta, còn có thiên lý hay không a, có hay không?” Mã Lưu thị ánh mắt đỏ bừng, tàn nhẫn nhìn Mã Phương thị, bức nàng ta phải lui về phía sau vài bước, ánh mắt cũng dời qua chỗ khác.
Người nhà của Mã Hữu Tài cũng lục tục chạy tới, nương của hắn là Mã Triệu thị nhìn thấy lúa nhà mình vất vả lắm mới thu hoạch xong đang nằm lả tả trên đường, lập tức kêu rên một tiếng, liền ngồi trên mặt đất khóc mắng.
Mã Hữu Tài nhìn Mã Lưu thị, trong mắt hiện lên sự chán ghét cùng phẫn nộ, nhưng có chút không dám tiến lên.
Mã Đại Quý phụ thân của Mã Hữu Tài trong lòng không vui, tiến lên nói: “Đệ muội, lương thực là mệnh căn tử của người nông dân, cho dù phu thê của Hữu Tài làm không đúng, ngươi cũng không nên ném lương thực ra đường a.
”Mã Lưu thị hừ lạnh một tiếng, “Nếu thứ này không phải của nhà Mã Đại Quý ngươi thì ta sẽ không ném, ta sợ thứ này đặt ở địa bàn của ta, quay đầu lại tổ tôn ba người chúng ta sẽ bị đánh chết.
”“Ngươi!” Mã Đại Quý sắc mặt khó coi, nhẫn nhịn, thấy các hương thân đều nhìn hắn, thở dài nói: “Đệ muội, chuyện kia đều đã qua bốn năm, ta cũng đã mang theo Hữu Tài dập đầu bồi tội với ngươi, hôm nay cũng đừng nhắc lại chuyện này ở trước mặt các hương thân.
”Không biết câu nói nào đã chạm vào nghịch lân của Mã Lưu thị, Mã Lưu thị nhảy dựng lên nói: “Nói cái gì? Nói nhi tử của ngươi làm thế nào đã hại chết nhi tử của ta, nói nhà các ngươi sau khi nhi tử ta chết đã chiếm ruộng đất của nhà ta?”Mã Đại Quý nhịn không được tức giận nói: “Đệ tức phụ, lúc trước đúng là do Hữu Tài xúc động mới nổi lên xung đột cùng Ngô đại thiếu gia, nhưng Phú Quý cùng tức phụ của Phú Quý là bị Ngô đại thiếu gia đánh chết, Hữu Tài cũng bị trọng thương, tức phụ Phú Quý bị thương sinh ra hài tử, nhà của chúng ta cũng đã ra tiền cho nàng mời đại phu, nhưng mệnh của nàng không tốt, chẳng lẽ việc này cũng đổ lên trên đầu của Hữu Tài? Ngược lại là ngươi, vốn dĩ huynh đệ của ta đang rất tốt, ngươi gả tới đây hắn liền chết, ta thấy bà cốt nói rất đúng, ngươi có mệnh khắc phu khắc tử khắc tôn, bọn họ đều do ngươi hại chết!”Đây chính là chỗ đau trong lòng của Mã Lưu thị, đôi mắt của bà trừng đến tròn xoe, tay chỉ vào Mã Đại Quý nói không ra lời.
“Đến nỗi ruộng đất, Phú Quý không có nhi tử, đồng ruộng trong tộc không thể chảy ra bên ngoài, đây là quyết định của tộc trưởng cùng mọi người, ngươi có ý kiến gì?” Nói xong, Mã Đại Quý liếc mắt nhìn mọi người một cái.
Bị ánh mắt của Mã Đại Quý quét đến, đầu của mọi người đều cúi xuống thấp, trong chuyện này, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có lợi.
Mã Lưu thị chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một cục đá đè nặng, hút không khí vào trong bụng nhưng lại không thể thở ra.
Mã Tú Hồng cùng Mã Tú Lan một trái một phải nâng đỡ tổ mẫu, phẫn hận trừng mắt nhìn hắn.
Mã Đại Quý tiếp tục nói, “Ngươi nhìn cháu gái mà ngươi đã dạy dỗ, tuổi còn nhỏ đã dám trừng trưởng bối ……” Mã Đại Quý duỗi tay chỉ đến trên mũi của Mã Tú Hồng.
Mục Dương Linh tiến lên một bước kéo ba người bọn họ ra phía sau, lại dùng sức chụp tay của Mã Đại Quý, nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi là trưởng bối, làm gì động tay động chân?”Mục Dương Linh biết rõ, cứ nói về ân oán năm đó, khẳng định có lý cũng thành không có lý, nói: “Ta không hiểu rõ về ân oán của biểu thúc nhà ta cùng nhà các ngươi, chỉ có mấy câu muốn hỏi vị